Chương 1812. Mục đích
Chương 1812. Mục đích
Chương 1812: Mục đích
A Mục đang muốn nói chuyện, đúng lúc này Diệp Huyền trước mặt bọn họ đột nhiên bộc phát một luồng sức mạnh cường đại!
Ầm ầm!
Luồng sức mạnh cường đại này xuất hiện, Chân Phượng Hỏa trên người Diệp Huyền đột nhiên bùng cháy.
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương đột nhiên vang lên từ giữa sân!
A Mục nhìn Diệp Huyền, giờ phút này quanh người hắn đang nhanh chóng thay da, từng lớp da rơi xuống, sau đó lại mọc lên dần dần.
A Mục nhìn Chân Phượng, Chân Phượng mặt không đổi sắc: “Đến thời khắc mấu chốt của hắn rồi! Có thể thành công hay không còn nhờ vào chính hắn.”
A Mục gật đầu, nàng nhìn Diệp Huyền, trong mắt hơi lo lắng.
Khoản chừng một ngày sau, Diệp Huyền càng ngày càng đau đớn, lúc trước chỉ là đau thân thể, nhưng bây giờ hắn cảm giác xương cốt đều đau! Không đúng, là toàn thân trên dưới bất kỳ một bộ phận nào cũng đau!
Giống như là đang bị người ta cầm đao róc thịt vậy!
A Mục vội vàng nói: “Kiên trì một chút, nhanh thôi!”
Diệp Huyền thống khổ nói: “Còn bao lâu nữa?”
A Mục nói: “Sắp rồi sắp rồi!”
Diệp Huyền nắm chặt hai tay, giờ phút này hắn thật sự cảm giác mình sắp sụp đổ!
A Mục dường như nghĩ đến gì đó, nàng quay đầu nhìn Chân Phượng: “Cho hắn một chút Chân Phượng chi huyết đi.”
Chân Phượng lạnh nhạt nói: “Không cho!”
A Mục ngây người, sau đó nói: “Chân Phượng cô nương, chỉ có một chút Chân Phượng chi huyết, ngươi cho hắn, hắn vượt qua cửa ải này, chúng ta sẽ báo đáp ngươi!”
Chân Phượng nhìn A Mục: “Ta không thích người khác tính kế ta!”
A Mục còn muốn nói gì đó, Diệp Huyền bên cạnh đột nhiên nói: “Không sao!”
A Mục nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền nhếch miệng cười, nụ cười thấm vào lòng người: “A Mục, nàng ta không nợ gì chúng ta, không cần cầu xin! Ta có thể chịu đựng được!”
A Mục nhìn hắn: “Không có Chân Phượng chi huyết ngươi sẽ không chịu nổi!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta nhất định có thể chống đỡ được!”
Nói xong hắn rống lên, một luồng sức mạnh cường đại tràn ra từ cơ thể hắn, nhưng nhục thân của hắn đã bị phân thành mảnh nhỏ.
A Mục hơi lo lắng, niết bàn không phải thật sự muốn hủy diệt nhục thân của Diệp Huyền. Bởi vì hắn không phải là Chân Phượng, không có năng lực đặc thù tắm lửa trọng sinh. Việc hắn phải làm là dùng Chân Phượng Hỏa để rèn luyện nhục thân của mình, từ đó đạt tới hiệu quả của niết bàn, nếu như nhục thân hoàn toàn bị hủy thì đó chính là thật sự không còn nữa.
A Mục im lặng một lúc rồi đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyền, tay phải nàng nắm chặt tay hắn, trong nháy mắt Chân Phượng Hỏa cường đại đã lan tới người nàng.
Miệng A Mục nhanh chóng lẩm bẩm gì đó, dần dần trên người nàng đột nhiên có một ngọn lửa nhàn nhạt thiêu đốt, mà ngọn lửa nhàn nhạt này đang ngăn cản Chân Phượng Hỏa trên người nàng và Diệp Huyền.
Thấy cảnh này, Chân Phượng xa xa híp mắt lại: “Đốt cháy thọ nguyên, ngươi thật sự không sợ chết sao?”
Nghe được Chân Phượng nói, Diệp Huyền ngây người, sau đó nói: “Đốt thọ nguyên gì chứ?”
Chân Phượng lạnh nhạt nói: “Nàng ta đang đốt thọ nguyên, dùng cái này ngăn cản sức mạnh của Chân Phượng Hỏa để nhục thân ngươi và Chân Phượng Hỏa ở trạng thái cân bằng, chính là lửa của ta sẽ không giết chết ngươi mà còn có thể luyện nhục thân của ngươi.”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống, vội vàng nhìn A Mục: “A Mục, ta có thể chống đỡ được, ngươi mau dừng lại!”
A Mục lắc đầu: “Ngọn lửa này quá bá đạo, nhục thân của ngươi bây giờ không cách nào chống đỡ được đâu.”
Diệp Huyền còn muốn nói gì đó thì A Mục đột nhiên cười nói: “Nếu ngươi thật sự lo lắng cho ta thì hãy mau niết bàn.”
Diệp Huyền nhìn nàng, một lát sau hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Cứ như vậy, sau khoảng một canh giờ, hắn đột nhiên mở mắt ra.
Ầm ầm!
Một luồng sức mạnh cường đại bao trùm lấy cơ thể hắn, Chân Phượng Hỏa cường đại bị đánh văng ra.
Diệp Huyền nhìn A Mục, khi thấy A Mục hắn ngây ngẩn cả người.
Giờ phút này tóc của A Mục đã trắng hoàn toàn.
A Mục buông tay hắn ra, cười nói: “Thành công rồi!”
Hắn nhìn nàng: “Ngươi đã đốt bao nhiêu thọ nguyên?”
A Mục lắc đầu: “Không nhiều lắm!”
Diệp Huyền hơi tức giận nói: “Không nhiều lắm? Không nhiều lắm mà tóc ngươi đều bạc hết!”
A Mục khẽ cười nói: “Một chút thọ nguyên mà thôi, không cần như thế, ngươi mau nhìn nhục thân hiện tại của ngươi.”
Diệp Huyền nhìn Chân Phượng: “Nàng ta đã đốt bao nhiêu thọ nguyên?”
Chân Phượng lạnh nhạt nói: “Ít nhất là vạn năm!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Cường giả cấp bậc như nàng ta không thể chỉ có tuổi thọ vạn năm!”
Tầng thứ chín đột nhiên nói: “Ngươi quên một việc, đó chính là nàng ta tỉnh lại từ trong quan tài. Vốn là nàng ta có ít nhất mười vạn năm tuổi thọ, nhưng nàng ta đã ngủ say bao lâu rồi?”
Sắc mặt Diệp Huyền âm trầm, nhìn A Mục: “Bây giờ ngươi còn bao nhiêu thọ nguyên?”
A Mục cười nói: “Chắc là mấy chục năm! Dù sao vậy cũng đủ rồi!”
Vẻ mặt của Diệp Huyền hơi phức tạp: “Có đáng không?”
A Mục chớp mắt: “Ngươi chính là Vu thị của ta! Ta nói cho ngươi biết, khi ta chọn ngươi, ta rất nghiêm túc.”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không phải nói là có mục đích sao?”
A Mục cười nói: “Là có mục đích, có điều ta cũng nghiêm túc.”
Diệp Huyền nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng hơi phức tạp!
Mục đích?
Diệp Huyền lắc đầu cười, giờ khắc này chút khúc mắc trong lòng hắn đột nhiên biến mất.
Bản thân làm rất nhiều chuyện không phải đều là có mục đích hay sao?
Tầng thứ chín đi theo mình, không phải cũng là có mục đích sao?
Phù Văn tông và Vạn Duy thư viện chọn mình, không phải cũng là có mục đích sao?
Mục đích cũng được chia ra tốt hay xấu!
Thật ra, không chỉ có Chân Phượng so đo mà Diệp Huyền hắn cũng so đo.