Chương 1813. Không ai nợ ai
Chương 1813. Không ai nợ ai
Chương 1813: Không ai nợ ai
Lúc này, A Mục đột nhiên nói: “Ngươi mau nhìn nhục thân của ngươi.”
Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn mái tóc bạc của A Mục, A Mục chớp mắt: “Có phải rất khó coi hay không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Rất đẹp, thật đấy.”
A Mục nhếch miệng cười: “Đẹp là được rồi! Dù sao ở Vu tộc cũng không có ai dám nói ta không đẹp!”
Diệp Huyền nở nụ cười, sau đó hắn cúi đầu nhìn nhục thân của mình. Giờ phút này nhục thân của hắn đã niết bàn!
Bất diệt kim thân!
Sau khi đạt tới trình độ này, hắn cảm giác nhục thân của mình lại có sự biến hóa bản chất.
Lúc này A Mục đột nhiên nói: “Nếu so sánh nhục thân hiện tại của ngươi với Thiên Long tộc thì chỉ có dưới Bát Bộ Thiên Long, những Thiên Long còn lại, có bao nhiêu giết bấy nhiêu!”
Diệp Huyền gật đầu, dường như nghĩ đến gì đó mà lại hỏi: “Trên bất diệt kim thân còn có cảnh giới khác không?”
A Mục im lặng.
Diệp Huyền nói: “Sao thế?”
Chân Phượng bên cạnh đột nhiên nói: “Trên kim thân bất diệt còn có một cảnh giới, có điều chỉ thuộc về truyền thuyết!”
Diệp Huyền hỏi: “Cảnh giới gì?”
Chân Phượng lạnh nhạt nói: “Phàm nhân chi thể!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Phàm nhân chi thể?”
A Mục bên cạnh nói: “Đúng vậy, trên bất diệt kim thân chính là phàm nhân chi thể, có điều dù trong lịch sử Vu tộc và Thiên tộc ta cũng chưa từng xuất hiện cường giả cấp bậc như thế này! Có thể nói thứ này chỉ thuộc về truyền thuyết.”
Diệp Huyền còn muốn nói gì, Chân Phượng bên cạnh đột nhiên nói: “Ngươi nên thực hiện lời hứa của ngươi!”
Diệp Huyền nhìn Chân Phượng, Chân Phượng giơ xích trong tay lên. Lòng bàn tay Diệp Huyền mở ra, Thiên Tru Kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Chân Phượng: “Chân Phượng cô nương, ta giải thoát cho ngươi, đến lúc đó nợ nần giữa chúng ta xoá hết.”
Chân Phượng nhìn hắn: “Được!”
Diệp Huyền gật đầu, cầm Thiên Tru Kiếm trong tay đang muốn động thủ thì đúng lúc này, chân trời xa xôi đột nhiên rung chuyển dữ dội. Ngay sau đó, trong khu vực lửa cháy xuất hiện một đám mây màu đen!
Thấy cảnh này, Diệp Huyền ngẩn người, sau đó sắc mặt thay đổi!
Thiên Đạo sẽ không xuất hiện đấy chứ?
Lúc này, sắc mặt Chân Phượng cũng trở nên cực kỳ khó coi.
A Mục đi đến bên cạnh Diệp Huyền, hai tay nàng ôm cánh tay hắn: “Thiên Đạo tới rồi!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn nàng: “Ngươi có sợ không?”
A Mục gật đầu: “Sợ!”
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn chân trời, đám mây đen xuất hiện, những ngọn lửa chung quanh đột nhiên tản ra bốn phía.
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thiên Đạo sẽ không đánh ta chứ!”
A Mục chớp mắt, sau đó nói: “Có thể!”
Diệp Huyền do dự một chút, hơi muốn chuồn đi rồi.
Vì hắn thật sự đánh không lại Thiên Đạo!
Tuy rằng bây giờ hắn đã có bất diệt kim thân, dù đối mặt với A La cũng có thể đỡ mấy kiếm, thế nhưng hắn không có lòng tin khi đối mặt với Thiên Đạo.
Thiên Đạo có thể khiến cho vô số cường giả sợ hãi, tuyệt đối không phải mạnh bình thường thôi đâu!
Đúng lúc này, Thiên Tru Kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên bay lên, thấy cảnh này mí mắt nhảy lên, hắn cố ý triệu hồi Thiên Tru Kiếm nhưng mà vô dụng, giờ phút này Thiên Tru Kiếm đã không bị hắn khống chế nữa.
Phía dưới, Chân Phượng nhìn thanh Thiên Tru Kiếm: “Rốt cuộc ngươi muốn giết ta sao?”
Lúc này, Thiên Tru Kiếm giáng xuống, không hề chém giết Chân Phượng mà lại chỉ thẳng vào giữa lông mày Diệp Huyền, cứ như vậy dí vào hắn.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người trong sân đều sửng sốt.
Diệp Huyền chớp mắt, sau đó nói: “Có chuyện gì... thì từ từ nói…”
Không có lời đáp.
Mồ hôi lạnh của hắn túa ra!
Thiên Đạo muốn chơi cái gì đây?
Lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn hắn: “Ca, có người nói nể mặt ngươi, ngươi thả nàng ta đi đi!”
Diệp Huyền hơi mờ mịt: “Cái gì?”
Tiểu Linh Nhi lườm hắn một cái: “Vừa rồi có giọng nói vang lên trong đầu ta, nàng ta nói, nàng ta cho ngươi một ân tình, ngươi có thể thả người kia ra!”
Diệp Huyền vẫn hơi mờ mịt.
Lúc này A Mục đột nhiên nói: “Là Thiên Đạo!”
Thiên Đạo!
Diệp Huyền giật mình, hắn ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Linh Nhi: “Thiên Đạo đang nói chuyện với ngươi sao?”
Tiểu Linh Nhi chớp mắt: “Không biết nữa! Dù sao cũng là kêu ngươi thả nàng ta!”
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: “Ngươi giúp ta hỏi nàng ta, tại sao nàng ta không tự thả?”
Tiểu Linh Nhi lắc đầu: “Ta không biết nàng ta ở nơi nào!”
Diệp Huyền còn muốn nói gì đó, lúc này A Mục đột nhiên nói: “Đây là Thiên Đạo đang cho ngươi ân tình!”
Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục trầm giọng nói: “Nàng ta bảo ngươi nợ nàng ta một ân tình! Bây giờ nàng ta đã tỏ ra thân thiện, ngươi cũng đừng nên từ chối.”
Diệp Huyền do dự một chút rồi gật đầu. Hắn ngẩng đầu nhìn mây đen phía chân trời, nói: “Tình cảm của các hạ, ta nhớ kỹ! Ngày sau tất báo đáp!”
Giọng hắn vừa dứt, Thiên Tru Kiếm đã xuất hiện trong tay, hắn đi tới trước mặt Chân Phượng rồi chém một kiếm xuống.
Ầm ầm!
Tất cả xích sắt trên người Chân Phượng bị Thiên Tru Kiếm chặt đứt, đồng thời, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên biến mất xung quanh Chân Phượng.
Diệp Huyền kéo A Mục lui ra xa.
Xa xa, Chân Phượng hít sâu một hơi, nàng đột nhiên rống lên, một ngọn lửa phóng lên trời, bắn sâu vào tinh không. Trong nháy mắt, toàn bộ tinh không đều bị thiêu đốt.
Thấy cảnh này, mí mắt Diệp Huyền nhảy lên, tuy rằng nữ tử này không còn nhục thân nhưng cũng thật sự rất mạnh mẽ!
Một lát sau, Chân Phượng đột nhiên mở mắt nhìn hắn: “Ngay cả Thiên Đạo cũng nể mặt ngươi, ngươi rất không tầm thường!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta chỉ là một kiếm tu bình thường!”
Chân Phượng nhìn hắn, không nói lời nào.
Diệp Huyền cười nói: “Chân Phượng cô nương, ngươi tương trợ ta đột phá nhục thân, ta giúp ngươi thoát khỏi vây khốn, giữa chúng ta không ai nợ ai nữa!”
Chân Phượng lạnh nhạt nói: “Không ai nợ ai.”
Diệp Huyền gật đầu, sau đó dẫn A Mục rời đi.