Chương 1814. Ngu ngốc thì đúng hơn
Chương 1814. Ngu ngốc thì đúng hơn
Chương 1814: Ngu ngốc thì đúng hơn
Phía sau, Chân Phượng ngẩng đầu nhìn mây đen phía chân trời, trong mắt nàng hiện lên chút lệ khí: “Chờ đấy!”
Nói xong, nàng xoay người muốn rời đi.
Mà đúng lúc này, mây đen phía chân trời đột nhiên rung lên dữ dội, ngay sau đó, một thần lôi đột nhiên từ chân trời giáng xuống.
Thấy cảnh này, Diệp Huyền và A Mục đều sửng sốt, đây là cái quỷ gì vậy?
Chân Phượng cũng sửng sốt, mà lúc này thần lôi đã giáng xuống, Chân Phượng rống giận, một ngọn lửa phóng lên trời, nhưng ngọn lửa cường đại này vừa mới tiếp xúc với thần lôi đã lập tức tán loạn. Rất nhanh dưới ánh mắt của Diệp Huyền và A Mục, đạo thần lôi đánh lên người Chân Phượng.
Ầm ầm!
Lúc này lửa quanh thân Chân Phượng biến mất không ai biết, mà thần lôi cũng không biến mất, giống như một cái lồng giam bình thường giam chặt Chân Phượng!
Lại bị cầm tù!
Diệp Huyền và A Mục nhìn trợn mắt há mồm!
Đây là thao tác gì vậy?
Bên trong thần lôi, Chân Phượng giận dữ gầm lên: “Thiên Đạo! Nếu ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi! Giết ta đi! A! A!”
Và lúc này, những đám mây đen phía chân trời đang dần biến mất.
Trong lồng giam, Chân Phượng còn đang gầm lên giận dữ, nàng điên cuồng gầm thét, nhưng Thiên Đạo lại không có bất kỳ phản ứng nào nữa!
A Mục bên cạnh Diệp Huyền lắc đầu thở dài, không biết đang suy nghĩ gì.
Tầng thứ chín cũng thấp giọng thở dài: “Không tự tìm chết sẽ không chết gì ấy nhỉ? Hơi khiêm tốn một chút cũng không đến mức như vậy!”
Diệp Huyền gật đầu, hắn không nói gì nữa, kéo A Mục xoay người rời đi.
Đúng lúc này, Chân Phượng ở xa đột nhiên giận dữ nói: “Đứng lại!”
Diệp Huyền dừng lại, xoay người nhìn Chân Phượng: “Tiền bối?”
Chân Phượng nhìn chằm chằm vào hắn: “Cứu ta!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, chúng ta đã hết nợ nần rồi!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Chân Phượng đột nhiên nói: “Coi như ta nợ ngươi một ân tình!”
Diệp Huyền dừng bước, sau đó nói: “Lúc trước nếu ngươi cho ta một giọt Chân Phượng chi huyết thì ta nợ ngươi ân tình, A Mục cũng không đến mức như thế. Đương nhiên, đây là quyền của ngươi, ta không trách gì ngươi. Nhưng hiện tại, Chân Phượng tiền bối, thứ cho ta nói thẳng, ta không nợ ngươi cái gì cả!”
Nói xong, hắn kéo A Mục bỏ đi.
Thấy Diệp Huyền dẫn A Mục rời đi, Chân Phượng phía sau điên cuồng gầm lên giận dữ.
Diệp Huyền cũng không hề quay đầu lại.
Như hắn nói, hắn không nợ gì Chân Phượng.
Sau khi rời khỏi Chân Phượng Sơn, A Mục bên cạnh Diệp Huyền đột nhiên nhẹ giọng nói: “Tính cách của nữ nhân này quá cao ngạo!”
Tầng thứ chín nói: “Không phải là cao ngạo, ta thấy là ngu ngốc thì đúng hơn.”
A Mục lắc đầu thở dài.
Tầng thứ chín lại nói: “Ngươi nói xem, rõ ràng nàng ta đánh không lại Thiên Đạo người ta mà còn muốn nói lời cay nghiệt với người ta, đây không phải là muốn chết sao? Đánh không lại thì không thể nhận thua sao? Đúng là thiểu năng trí tuệ!”
Diệp Huyền gật đầu, hắn cũng thật không ngờ Chân Phượng vừa được thả ra lại bị nhốt trở lại.
Hôm nay Thiên Đạo có năng lực giết nàng nhưng lại không giết, hiển nhiên là muốn nhốt nàng lại.
Mất đi tự do còn đáng sợ hơn cả cái chết!
A Mục đột nhiên nói: “Thật ra ngươi có thể cứu nàng ta và kết mối thiện duyên với nàng ta!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Nữ nhân này quá cao ngạo, ta không hợp với nàng ta, vẫn không nên kết thiện duyên. Bằng không ta sợ thiện duyên này lại biến thành ác duyên! Ngược lại, ta thấy Thiên Đạo không tệ lắm. Không cần phải vì nữ nhân này mà đắc tội Thiên Đạo. Dù sao người ta đã cho ta một ân tình, nếu như ta không hiểu chừng mực, phần thiện duyên của ta cùng Thiên Đạo sợ là cũng không còn nữa!”
A Mục nhẹ nhàng gật đầu: “Ngươi nói cũng đúng!”
Nói xong nàng quay đầu nhìn thoáng qua phía dưới Chân Phượng Sơn, lắc đầu: “Nàng ta không chỉ hại mình mà còn hại cả Chân Phượng nhất tộc, nhưng tới bây giờ vẫn không biết hối cải, đúng là không cứu được!”
Nói tới đây dường như nàng nghĩ đến điều gì đó mà quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Không phải nói kiếm tu đều là thà gãy chứ không chịu cong, cao ngạo vô cùng sao? Sao ta lại thấy ngươi linh hoạt như vậy?”
Tầng thứ chín đột nhiên nói: “Hắn là một kiếm tu không biết xấu hổ!”
Diệp Huyền: “...”
A Mục che miệng cười: “Da mặt ngươi quả thật rất dày! Tuy nhiên đây là chuyện tốt!”
Diệp Huyền lắc đầu cười, đang muốn nói chuyện thì đúng lúc này chân trời xa xôi đột nhiên xuất hiện một luồng long uy cường đại.
Thấy cảnh này Diệp Huyền nhíu mày. Hắn và A Mục ngẩng đầu nhìn lại, sâu trong tinh không có một con cự long khổng lồ bay tới. Nơi cự long đi qua cả tinh không đều rung chuyển.
A Mục đột nhiên nói: “Đây là một con Ngũ Bộ Thiên Long, địa vị hẳn là không thấp trong Thiên Long tộc.”
Diệp Huyền gật đầu, không nói lời nào.
Rất nhanh Ngũ Bộ Thiên Long đã bay tới bầu trời phía trên Diệp Huyền và A Mục. Ngũ Bộ Thiên Long nhìn xuống Diệp Huyền phía dưới: “Nhân loại! Ngươi dám...”
Ngay lúc này Diệp Huyền đột nhiên phóng lên trời, Ngũ Bộ Thiên Long còn chưa kịp phản ứng đã bị một ánh kiếm xuyên thủng bụng.
Xoẹt!
Một dòng long huyết bắn lên trời, đồng thời một tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp tinh không.
Mà lúc này, một đạo kiếm quang lại lóe qua sân, rất nhanh đầu cự long đã bay ra khỏi tinh không!
Miểu sát!
Bây giờ hắn cộng thêm Thiên Tru Kiếm đã được tăng cường, loại rồng này trước mặt hắn chẳng khác nào một con kiến!
Diệp Huyền trở lại bên cạnh A Mục, lấy một cái nồi lớn ra sau đó nói: “Hầm rồng!”
A Mục chớp mắt: “...”
Diệp Huyền cũng không nói đùa mà bắt đầu phân thây Ngũ Bộ Thiên Long. Chỉ chốc lát sau trong nồi lớn của hắn đã bốc lên mùi thịt rồng thơm phức!