Chương 2920: Không hận nữa
Chương 2920: Không hận nữa
Mục Tiểu Đao mỉm cười: "Ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng, đừng có làm ra vẻ kì lạ như vậy!"
Ma Y nhìn nàng: "Ngươi không muốn hắn chết, đúng không?"
Mục Tiểu Đao gật đầu.
Ma Y nhìn chằm chằm Mục Tiểu Đao: "Tiểu Đao, tư tưởng này của ngươi rất nguy hiểm!"
Mục Tiểu Đao khẽ cười: "Ma Y, ta bàn với ngươi một vấn đề mà trước kia đã bàn rồi, người mang ách thể thực sự đáng chết sao?"
Ma Y đang định nói gì đó thì Mục Tiểu Đao lại bảo: "Hắn chỉ muốn sống mà thôi! Bất cứ ai cũng có tư cách được sống, chẳng phải sao?"
Ma Y lắc đầu: "Thế nhưng chúng ta là người bảo vệ vũ trụ, chúng ta phải bảo vệ vũ trụ pháp tắc!"
Mục Tiểu Đao đột nhiên hỏi: "Nếu như vũ trụ pháp tắc sai thì sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Ma Y bèn thay đổi. Nàng quay đầu nhìn Mục Tiểu Đao, Mục Tiểu Đao mỉm cười: "Ta chỉ nói vậy thôi!"
Nói đoạn, nàng lại nhìn về phía chân trời xa xa: "Đứng trên lập trường thân phận của ta thì đúng là hắn đáng chết, bởi vì ta là người bảo vệ vũ trụ. Thế nhưng đứng dưới góc độ cá nhân ta thì ta thấy hắn chẳng làm gì sai cả. Hắn chỉ muốn sống thôi mà! Có lẽ người vũ trụ pháp tắc nhắm tới là người thần bí kia chứ không phải Diệp Huyền hắn! Hơn nữa chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như tại sao người thần bí trong cơ thể hắn lại phải đi ngược lại vũ trụ pháp tắc? Tại sao vũ trụ pháp tắc biết rõ sau lưng hắn có ba cường giả siêu cấp mà vẫn muốn nhắm vào hắn?"
Nói đến đây, nàng không khỏi híp mắt lại: "Điểm đáng ngờ lớn nhất là thân phận của người thần bí kia! Ngươi sẽ phát hiện cả Vũ Trụ Thần Đình này ngoài vũ trụ pháp tắc ra thì không một ai biết thân phận của người thần bí đó, bao gồm cả Tri Thanh!"
Ma Y trầm giọng nói: "Tiểu Đao, ta biết những gì mà ngươi nói, thế nhưng ngươi phải hiểu rõ thân phận của mình!"
Mục Tiểu Đao mỉm cười: "Ta biết! Ngươi đang sợ ta gặp nguy hiểm về tính mạng đúng không?"
Ma Y gật đầu: "Ngươi là người bạn tốt nhất của ta, ta không muốn ngươi xảy ra chuyện!"
Mục Tiểu Đao mỉm cười: "Yên tâm, ta rất thông minh mà, ta sẽ không ngu ngốc như Tiểu Ách, vì một nam nhân mà đâm đầu vào chỗ chết!"
Ma Y nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Mục Tiểu Đao chớp mắt: "Đừng bảo ngươi cho rằng ta thích hắn đấy nhé?"
Ma Y gật đầu.
Mục Tiểu Đao bật cười ha ha: "Đùa hả! Ma Y, ta khuyên ngươi hãy đọc nhiều tiểu thuyết cung đấu thế tục vào, nữ nhân trong đó toàn là một vợ nhiều chồng đấy... he he..."
Ma Y: "..."
Mục Tiểu Đao không nói thêm gì nữa mà đi về phía xa xa.
Ma Y đột nhiên nói: "Tiểu Đao... đừng làm bừa!"
Mục Tiểu Đao vẫy tay: "Yên tâm, ta sẽ không đi điều tra đâu!"
Ma Y nhìn Mục Tiểu Đao, trong mắt nàng là vẻ lo âu.
Thực ra nàng khá hiểu Mục Tiểu Đao. Đừng thấy đối phương tùy tiện chẳng quan tâm đến điều gì mà lầm tưởng, một khi nàng đã để ý đến chuyện gì thì còn điên cuồng hơn bất cứ ai!
Điều mà Ma Y lo lắng nhất là Mục Tiểu Đao có ý với Diệp Huyền, bởi lẽ nếu thật vậy thì... chuyện gì Mục Tiểu Đao cũng sẽ làm ra được.
Nghĩ đến đây, Ma Y đột nhiên lắc đầu: "Nam nhân đáng chết kia! Lần sau mà gặp cái tên Diệp Huyền kia thì phải dìm chết hắn!"
Lúc này, Ngôn Tiểu Tiểu cũng bước ra từ đại điện. Nàng nhanh chóng bước về phía xa xa, thế nhưng không lâu sau một nữ tử xuất hiện trước mặt nàng.
Mục Tiểu Đao!
Mục Tiểu Đao nhìn Ngôn Tiểu Tiểu, nàng mỉm cười: "Ngôn cô nương, có loại phù văn nào có thể truyền âm từ rất rất xa không?"
Ngôn Tiểu Tiểu gật đầu: "Có!"
Mụ Tiểu Đao chớp mắt: "Cho ta hai lá được không?"
Ngôn Tiểu Tiểu lấy hai là phù lục trong suốt ra rồi đưa cho nàng.
Mục Tiểu Đao nhìn đối phương: "Ngươi không hỏi ta lấy làm gì à?"
Ngôn Tiểu Tiểu nói: "Báo tin cho Diệp Huyền!"
Nói đoạn, nàng bèn ôm cuốn cổ tịch dày cộp của mình và đi về phía xa xa.
Mục Tiểu Đao sững sờ.
Lúc này, Ngôn Tiểu Tiểu đột nhiên dừng lại, nàng lại bảo: "Có phải thiện ác hay không cũng không phụ thuộc vào thể chất để quyết định. Mục cô nương, chân tướng luôn có nghĩa là tử vong đấy, trân trọng!"
Nói đoạn, nàng nhanh chóng biến mất ở phía xa xa.
Mục Tiểu Đao nhìn Truyền Âm Phù trong tay, một lát sau nàng siết chặt một lá phù, khẽ nói: "Tiện nhân kia... gọi đại ca hoặc là cha ngươi tới đi! Bằng không ngươi sắp chết rồi đấy!"
Giọng nói của nàng biến mất theo lá Truyền Âm Phù kia.
Ma Vực.
Diệp Huyền lại bay ra. Lần này hắn bay gần ngàn trượng!
Ở phía xa xa, thanh sam nam tử mỉm cười: "Tiếp tục đi!"
Diệp Huyền bò lên từ trên mặt đất, hắn liếc nhìn thanh sam nam tử, lau máu bên khóe miệng và nói: "Này cha, ngươi không giơ cao đánh khẽ được hả?"
Nghe vậy, thanh sam nam tử bèn sững sờ. Ngay sau đó, hắn ta bèn bật cười ha ha: "Được chứ! Hoàn toàn được luôn! Đi thôi, cha đưa ngươi đi làm màu!"
Nói đoạn, hắn ta đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, sau đó đưa Diệp Huyền biến mất.
Diệp Huyền: "..."
Trên bầu trời, thanh sam nam tử và Diệp Huyền ngự kiếm bay đi.
Trên gương mặt hắn ta là nụ cười, có thể thấy hắn ta đang rất vui.
Thực ra hắn ta vẫn thấy khá áy náy với Diệp Huyền, bởi lẽ từ nhỏ đến lớn hắn ta đều không ở bên đối phương.
Thế nhưng hắn ta cũng đâu có lựa chọn nào khác.
Nếu như Diệp Huyền cứ đi theo hắn ta, mặc dù không có vấn đề gì về an toàn nhưng hắn sẽ trở thành một tên phế vật!
An nhàn sẽ hủy hoại một con người!