Chương 2934: Ách thể
Chương 2934: Ách thể
Sơn Khâu do dự một lát rồi lấy một cái nạp giới đưa cho Diệp Huyền: "Bên trong là một vài thần vật, mặc dù không tốt bằng mấy món trong Địa Bảo Thần Khố, nhưng cũng là cực phẩm đấy!"
Diệp Huyền cũng không từ chối, hắn lập tức nhận lấy cái nạp giới. Bên trong nạp giới là một vài bảo vật cực phẩm. Như lời Sơn Khâu nói, mặc dù không so được với thần vật trong Địa Linh Bảo Khố, thế nhưng đây cũng đều là cực phẩm, hơn nữa còn rất nhiều, phải trên nghìn món!"
Tuy nhiên, đây không phải cá nhân Sơn Khâu tặng mà là cả Địa Linh tộc tặng!
Diệp Huyền cung kính hành lễ: "Bá phụ, đa tạ nhé!"
Sơn Khâu mỉm cười: "Cảm ơn gì chứ! Lần sau nếu gặp phụ thân ngươi thì phải bảo hắn ta tới đấy nhé."
Diệp Huyền mỉm cười: "Đương nhiên rồi! Nếu hắn ta không tới thì ta sẽ kéo hắn ta tới!"
Sơn Khâu bật cười ha ha: "Được!"
Sau khi tạm biệt Sơn Khâu, Diệp Huyền bèn tới tinh không.
Trong tinh không, hắn lấy Vũ Trụ Nghi ra. Rất nhanh sau đó, hắn đã tìm ra định vị của Vũ Trụ Thần Đình.
Diệp Huyền đang định dịch chuyển thì lúc này, tiểu tháp bỗng nhiên nói: "Tiểu chủ, ngươi muốn đi xử lí Vũ Trụ Thần Đình sao?"
Diệp Huyền mỉm cười: "Đúng vậy!"
Tiểu tháp do dự một lát rồi nói: "Tiểu chủ, ngươi có bốc đồng quá rồi không?"
Diệp Huyền phất tay: "Không bốc đồng đâu! Tiểu tháp, ngươi thử nghĩ mà xem, hiện giờ ai còn có thể đánh chết ta chứ?"
Nói đoạn, hắn bèn ngẩng đầu nhìn về phía tinh không xa xôi: "Hiện giờ lão tử vô địch nhân gian, không xử Vũ Trụ Thần Đình thì xử ai chứ?"
Nói đoạn, hắn bèn chuẩn bị khởi động Truyền Tống Trận. Tiểu tháp vội vàng nói: "Tiểu chủ, ngươi có cần suy nghĩ lại không?"
Diệp Huyền bật cười ha ha: "Không cần suy nghĩ, sau hôm nay thì thế gian không còn Vũ Trụ Thần Đình nữa. Diệp Huyền ta nói vậy đó!"
Nói đoạn, hắn bèn khởi động Truyền Tống Trận. Ngay sau đó, hắn biến mất luôn.
Sau khi Diệp Huyền biến mất không lâu, không gian vị trí ban nãy hắn đứng bỗng nhiên nứt ra. Ngay sau đó, một tiểu nữ hài đột nhiên xuất hiện.
Là tiểu nữ hài vô danh của Vũ Trụ Thần Đình!
Nàng không tới bằng Truyền Tống Trận mà là xuyên qua từng tinh vực.
Tiểu nữ hài vô danh!
Tóc trước trán tiểu nữ hài có hơi dài, che đi nửa bên mặt của nàng, chỉ để lộ một bên. Trong tay phải của nàng là một người gỗ cũ rích, tay trái thì cầm một lá Truyền Âm Phù.
Tiểu nữ hài đột nhiên thả lỏng tay, Truyền Âm Phù bèn vang lên giọng nói của Mục Tiểu Đao.
Rất rõ ràng, truyền âm của Mục Tiểu Đao tới Diệp Huyền đã bị tiểu nữ hài ngăn lại.
Vẻ mặt tiểu nữ hài rất bình tĩnh, không gian trước mặt nàng đột nhiên nứt vỡ. Nàng đang định rời đi thì lại phát hiện ra gì đó. Tiểu nữ hài bỗng nhiên ngẩng đầu, ngay sau đó nàng biến mất!
Khi xuất hiện lại lần nữa, tiểu nữ hài đã đứng trong một tinh không xa xôi nào đó. Trên đỉnh đầu nàng là một đám mây màu máu. Bên trong đám mây, lôi điện chớp lóe.
Ách nạn chi kiếp!
Tiểu nữ hài nhìn đám mây màu máu kia, ánh mắt nàng lạnh lùng. Mà xung quanh nàng bỗng nhiên xuất hiện một vài sợi tơ màu máu đỏ!
Ách nạn nhân quả tuyến!
Nếu như Diệp Huyền ở đây thì chắc chắn hắn sẽ ngạc nhiên vô cùng!
Bởi vì tiểu nữ hài này cũng mang ách thể!
Thế gian này không chỉ mình hắn mang ách thể!
Lúc này, bên trong đám mây màu máu kia bỗng có một đường huyết lôi xuất hiện. Đường huyết lôi bay ra khỏi đám mây, mục tiêu của nó chính là tiểu nữ hài!
Tiểu nữ hài bỗng biến mất. Khi nàng xuất hiện lại thì đã ở trên đám mây kia.
Ở phía dưới, đường huyết lôi bỗng biến thành vô số mảnh vụn. Đám mây kia cũng lập tức tan vỡ.
Ách nạn chi kiếp tan đi trong tích tắc!
Cùng lúc ấy, những nhân quả tuyến xung quanh tiểu nữ hài cũng biến mất!
Ách nạn nhân quả không có tác dụng với nàng!
Lúc này, một hư ảnh xuất hiện trên đỉnh đầu tiểu nữ hài vô danh.
Bóng của Ách Nạn pháp tắc!
Ách Nạn pháp tắc nhìn tiểu nữ hài, tiểu nữ hài cũng đang nhìn Ách Nạn pháp tắc.
Hai người đều không lên tiếng.
Trong con mắt trái của tiểu nữ hài là sát ý!
Hồi lâu sau, Ách Nạn pháp tắc trở nên hư ảo.
Tiểu nữ hài quay người rời đi, nàng cúi đầu nhìn người gỗ, nhìn mãi nhìn mãi, rồi bỗng chảy nước mắt: "Xin... lỗi... các nàng lừa ta..."
Nói đoạn, ánh mắt nàng dần trở nên mịt mờ, còn suy nghĩ của nàng thì trở về trước kia.
Đó là một ngôi làng nhỏ, bên trong làng trải đầy thi thể và máu tươi. Trước cổng làng, một tiểu nữ hài mặc y phục màu đen co ro. Tiểu nữ hài rất sợ, cơ thể nàng không ngừng run lên vì khóc.
Lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên: "Ách thể?"
Trong lúc nói chuyện, một nam tử xuất hiện trước mặt tiểu nữ hài.
Ở bên cạnh nam tử còn có một tiểu nữ hài mặc y phục màu trắng, trong tay tiểu nữ hài này là một người gỗ.
Nam tử nhìn tiểu nữ hài, tiểu nữ hài cũng ngẩng đầu nhìn hắn ta. Nam tử khẽ nói: "Thật sự là ách thể!"
Tiểu nữ hài cứ nhìn nam tử như vậy, nam tử khẽ mỉm cười: "Đừng sợ!"
Tiểu nữ hài run rẩy nói: "Ta đã hại chết bọn họ! Ta là người xấu đúng không?"
Nam tử lắc đầu: "Một người tốt hay xấu thì không thể quyết định bằng thể chất được. Mặc dù bọn họ chết vì ngươi, thế nhưng ngươi đâu muốn giết bọn họ... Thế nên đây không phải lỗi của ngươi! Nếu như phải quy tội thì là do kiếp trước của ngươi, và cũng là lỗi của ta. Ta đã tạo ra quy tắc và trật tự, chúng còn quá nhiều thiếu sót, quá nhiều lỗ hổng dẫn đến một vài cường giả không cam tâm đã tìm ra được những lỗ hổng đó và chuyển thế trùng sinh, đồng thời mang theo kí ức của kiếp trước..."
Nói đoạn, hắn ta bèn giơ tay phải ra: "Theo ta trở về! Sau này ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Tiểu nữ hài nhìn nam tử một hồi, sau đó nàng đặt tay lên tay nam tử.
Nam tử khẽ mỉm cười: "Chúng ta đi thôi!"
Tiểu nữ hài gật đầu.