Chương 2983: Đuổi theo
Chương 2983: Đuổi theo
Chương 2983: Đuổi theo
Sắc mặt mấy người Đông Lý Thanh lập tức khó coi vô cùng!
Như lời Diệp Huyền nói, những người này có tự hủy cũng chẳng có ý nghĩa gì!
Bởi lẽ bọn họ tự hủy cũng không thể uy hiếp đến các cường giả Hư Vô tộc!
Lúc này, Cùng Kỳ ở phía xa xa đột nhiên nói: "Này mấy tên Bất Tử Đế Tộc, đừng lề mề nữa, mau vào tháp đi!"
Diệp Huyền quát: "Tất cả mọi người lập tức vào tháp! Ai không nghe lệnh thì ta sẽ trục xuất người đó khỏi Bất Tử Đế Tộc luôn, vĩnh viễn không được trở về!"
Nghe vậy, những người trẻ tuổi của Bất Tử Đế Tộc lập tức tái mặt!
Trục xuất khỏi Bất Tử Đế Tộc ư?
Cái này còn đau khổ hơn là giết bọn họ!
Đông Lý Thanh nhìn Diệp Huyền, nước mắt không ngừng tuôn ra: "Tộc trưởng, ngươi nhất định phải sống!"
Nói đoạn, hắn ta bèn đưa các cường giả Bất Tử Đế Tộc vào bên trong tháp.
Cùng Kỳ nhìn Diệp Huyền: "Ngươi đưa tiểu tháp đi đi, ta ngăn bọn chúng cho!"
Diệp Huyền lắc đầu: "Tiền bối, một mình ngươi không ngăn nổi bọn chúng đâu!"
Nói đoạn, hắn lại nhìn tiểu tháp: "Đưa bọn họ đi tìm cha ta, nói với cha ta rằng nếu như ta chết thì nhờ hắn ta để ý Bất Tử Đế Tộc dùm!"
Tiểu tháp run rẩy nói: "Tiểu chủ..."
Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại: "Đi mau!"
Nói đoạn, hắn bèn túm lấy tiểu tháp và ném mạnh đi.
Vụt!
Tiểu tháp bèn hóa thành một đường kim quang và biến mất.
Diệp Huyền quay người nhìn các cường giả Hư Vô tộc, huyết dịch trong cơ thể hắn hoàn toàn sục sôi!
Hiện giờ hắn có thể giết thỏa thích rồi!
Cùng Kỳ nhìn hắn: "Sao thế, ngươi chuẩn bị chết trận tại đây à?"
Diệp Huyền khẽ nói: "Tiền bối, có phải ta vô dụng hơn so với cha ta không?"
Cùng Kỳ nhìn các cường giả Hư Vô tộc: "Sao ngươi lại nói vậy?"
Diệp Huyền đáp: "Hắn ta mạnh như vậy, còn ta thì rất yếu... Ban nãy ta đã suy nghĩ kĩ một phen, nếu như không có hắn ta và Thanh Nhi thì chắc ta đã chết ở đâu đó từ lâu rồi! Mà lần này bọn họ không xuất hiện, ta nhận ra ta chẳng bảo vệ được gì!"
Cùng Kỳ trầm mặc trong giây lát rồi nói: "Ngươi có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa ngươi và cha ngươi là gì không?"
Diệp Huyền lắc đầu.
Cùng Kì nói: "Cha ngươi là một người tàn nhẫn, cực kì tàn nhẫn. Hắn ta không những tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn với chính mình nữa! Về cơ bản, hắn ta đi đến đâu là giết đến đó... Trước kia tính cách của hắn quá tàn bạo, chẳng chịu tin tưởng ai... Có thể nói, phần lớn những trắc trở trên con đường hắn ta đi toàn là do hắn ta mà ra!"
Nói đến đây, nó dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Còn ngươi thì khác, điểm khác biệt lớn nhất giữa ngươi và hắn ta là ngươi phải chịu đựng ách nạn chi nhân mà lẽ ra không nên có ở tuổi này của ngươi. Rất nhiều nhân quả trên người ngươi đều do phụ thân với Thiên Mệnh mang đến, không chỉ hai người họ mà còn từ rất nhiều những người chưa biết khác... Như Hư Vô tộc vậy, tại sao Hư Vô tộc lại nhắm vào ngươi và Bất Tử Đế Tộc? Là bởi ngươi sao? Không! Là bởi người thần bí bên trong cơ thể ngươi, trừ Hư Vô tộc ra thì còn có vũ trụ pháp tắc nữa... Những ân oán này suy cho cùng đều không hề liên quan đến ngươi."
Nói đoạn, nó nhìn Diệp Huyền: "Cha ngươi đã thê thảm trong rất nhiều năm, mà điều này toàn do hắn ta tự gây ra. Còn ngươi thê thảm một phần là do hắn ta gây ra cho ngươi! Sát nghiệt năm xưa của hắn ta... không nhân quả nào ảnh hưởng đến hắn ta, thế nhưng điều này không có nghĩa là con trai của hắn ta cũng vậy..."
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: "Tiền bối, nếu hôm nay ta chết ở đây thì mong ngươi nói với cha ta rằng, nếu như sau này hắn ta còn sinh con trai thì phải ở bên con trai nhiều vào! Thả như thế này cũng không sai, nhưng có cha mẹ ở bên cạnh từ khi còn nhỏ thực sự rất hạnh phúc..."
Nói đoạn, hắn lại nhìn Cùng Kỳ, nhếch miệng cười: "Hồi nhỏ ở Thanh thành, điều ta không thích nhất là bị người khác gọi là dã chủng, tạp chủng... Với cả sau khi ta chết, bảo hắn ta và Thanh Nhi đừng cho ta nghịch luân hồi gì gì đó nữa! Nhân gian này quá khổ, ta không muốn sống lại một lần đâu!"
Nói đoạn, hắn bèn đi về phía các cường giả Bất Tử Đế Tộc.
Không muốn sống nữa!
Giờ khắc này Diệp Huyền chẳng còn suy nghĩ gì cả, thọ mệnh của hắn đang cháy rừng rực!
Cùng Kỳ nhìn hắn mà không lên tiếng.
Nó biết, Diệp Huyền không định tiếp tục sống.
Nghĩ đến đây, Cùng Kỳ không khỏi thở dài. Lần này Bất Tử Đế Tộc bị diệt vong đã khiến Diệp Huyền rất sốc!
Ở phía xa xa, Hư Vô Tâm nhìn Diệp Huyền đang bước tới, nàng siết chặt tay phải.
Với thực lực hiện giờ của nàng, muốn giết Diệp Huyền đúng là không đơn giản lắm!
Dù nàng có gọi thêm người giúp thì vẫn không thể thuận lợi được!
Hư Vô Tâm nói: "Giết!"
Nàng vừa dứt lời thì mười mấy hắc ảnh bỗng nhiên lướt qua Diệp Huyền.
Hư Vô Tâm cũng biến mất luôn!
Nàng bắt buộc phải ra tay, bằng không người bình thường không thể làm gì được Diệp Huyền!
Ở phía xa xa, vẻ mặt Diệp Huyền dần trở nên dữ tợn. Hắn tra kiếm vào vỏ, sau đó rút mạnh ra.
Uỳnh!
Tiếng kiếm vang dội!
Uỳnh!
Huyết sắc kiếm quang bỗng tuôn trào phía trước Diệp Huyền. Hư Vô Tâm xông lên trước nhất bị kiếm đẩy lùi. Mà khoảnh khắc nàng lùi lại, Diệp Huyền bỗng biến mất ngay tại chỗ.
Vụt!
Một đường huyết sắc kiếm quang lóe lên, mười mấy cái đầu bay ra!
Miểu sát!
Giờ khắc này, các cường giả Phá Phàm cảnh đã không thể đỡ được kiếm của hắn!
Sau khi giết các cường giả Phá Phàm cảnh xung quanh, Diệp Huyền cầm kiếm bước về phía Hư Vô Tâm. Mà lúc này, hắn đã hoàn toàn ở trong trạng thái điên cuồng!
Không giữ lại lí trí dù chỉ một chút!
Như lời Cùng Kỳ nói, Diệp Huyền để tiểu tháp đưa các thiên tài Bất Tử Đế Tộc rời đi xong thì hắn cũng không muốn sống nữa!
Hắn chỉ muốn ở đây kéo chân đám người này, như vậy thì tiểu tháp mới rời đi được!
Hư Vô Tâm đột nhiên nói: "A Lâm, ngươi đưa người đuổi theo cái tháp kia!"
Nàng vừa dứt lời thì một nam tử trung niên đột nhiên đưa theo mấy chục người chạy về phía chân trời xa xa.