Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1299 - Chương 2990: Nhất Định Phải Bảo Vệ Nơi Này

Chương 2990: Nhất định phải bảo vệ nơi này Chương 2990: Nhất định phải bảo vệ nơi này

Chương 2990: Nhất định phải bảo vệ nơi này

Trong sân, toàn bộ phù văn đột nhiên ngưng tụ thành một phù văn quyền ấn khổng lồ, và phù văn quyền ấn khổng lồ này lại bay thẳng tới trước mặt Đạo Nhất chỉ trong nháy mắt!

Vẻ mặt của Đạo Nhất vẫn bình tĩnh, nàng ấn ngón tay về phía trước một cái.

Ầm!

Chỉ vậy thôi mà phù văn quyền ấn kia lập tức biến mất tăm mất dạng!

Nhưng ngay sau đó, thời gian lại một lần nữa chảy ngược, phù văn quyền ấn lại xuất hiện tiếp!

Không chỉ như thế, lần này Đạo Nhất còn chưa ra tay thì phù văn quyền ấn kia đã đánh thẳng lên người nàng.

Ầm!

Cả người Đạo Nhất run lên, trở nên hư ảo hơn một chút.

Không phải bản thể!

Đây cũng không phải bản thể của nàng!

Đạo Nhất quay đầu nhìn đi, cách phía bên phải nàng mấy trăm trượng có một nữ tử đứng đó.

Nữ tử này mặc một bộ váy vải đơn giản, tay phải giấu trong tay áo, tay trái đặt trước ngực nắm hờ lại, lúc này, nàng cũng đang nhìn Đạo Nhất.

Thời Gian pháp tắc!

Trong chín đại pháp tắc thì người này xếp thứ ba!

Đạo Nhất liếc mắt nhìn Thời Gian pháp tắc, cười nói: "Lão tam, không ngờ ngươi lại có thể vận dụng thời gian nhất đạo đến trình độ này đấy, chẳng trách mà năm ấy chủ nhân thường xuyên khen ngươi!"

Thời Gian pháp tắc thì lại lắc đầu: "Đạo Nhất, mong ngươi đừng nhắc đến chủ nhân, ngươi không xứng."

Đạo Nhất cười đáp: "Không nhắc thì thôi vậy."

Nói xong, nàng nhìn về phía Mệnh Vận pháp tắc: "A Mệnh, chắc là ngươi có thể cảm nhận được kết giới mà chủ nhân đã bày vào năm đó đang dần dần biến mất, một khi kết giới biến mất thì mấy người các ngươi hoàn toàn không có cách nào bảo vệ được nơi này đâu!"

Mệnh Vận cười lạnh: "Ngươi muốn chúng ta đầu hàng sao?"

Đạo Nhất cười bảo: "Chắc chắn ngươi sẽ không chịu rồi."

Vẻ mặt của A Mệnh không thay đổi: "Vậy ngươi tới đây muốn nói cái mẹ gì?"

Đạo Nhất nhìn nàng rồi cười đáp: "A Mệnh, ngươi đã đánh đổi một đôi mắt vì vũ trụ này rồi, sao thế, ngươi muốn tiếp tục trả giá bằng mạng của mình luôn sao?"

Mệnh Vận pháp tắc đột nhiên cười nói: "Đạo Nhất, chủ nhân không chết, có phải ngươi rất thất vọng không?"

Nụ cười của Đạo Nhất dần biến mất.

Mệnh Vận pháp tắc lại nói tiếp: "Đạo Nhất, trong tất cả chúng ta thì chủ nhân tin tưởng ngươi nhất, mà ngươi..."

Nói rồi nàng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn: "Ngươi đúng là đồ chó, chủ nhân nuôi ngươi đúng là không bằng nuôi một con chó! Không, ngươi thậm chí còn không bằng con chó!"

Đạo Nhất mỉm cười: "Ta có lỗi với chủ nhân nhưng ta chỉ có lỗi với một mình hắn ta! Ta nợ hắn ta nhưng ta không nợ thế giới này. A Mệnh, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi!"

Nói xong, nàng quay người rời đi!

Không lâu sau, Đạo Nhất đã biến mất ở đằng xa.

Sau khi nàng rời đi, Thời Gian pháp tắc nhẹ giọng nói: "Cuối cùng thì bọn họ cũng sắp tới rồi!"

Mệnh Vận pháp tắc quay người nhìn về phía lốc xoáy màu đen trước mặt kia, thật lâu vẫn không nói gì.

Thời Gian pháp tắc lại nói: "Nhị tỷ, lão thất đã chết rồi! Tên kiếm tu kia đã phá hoại sinh cơ của nàng ta, mà Đạo Nhất lại ra tay..."

A Mệnh im lặng một lúc rất lâu rồi mới nhẹ giọng đáp: "Bây giờ chủ nhân thế nào rồi?"

Thời Gian pháp tắc lắc đầu: "Ý thứ của chủ nhân đang trong trạng thái bị áp chế... Lão thất đã bị Đạo Nhất khiêu khích, Đạo Nhất nói với nàng ta rằng chỉ cần giết chết tên Diệp Huyền kia thì chủ nhân có thể thức tỉnh..."

A Mệnh lắc đầu: "Chủ nhân chính là Diệp Huyền!"

Thời Gian pháp tắc nhìn nàng với vẻ sững sờ: "Chuyên này..."

A Mệnh nhẹ giọng nói: "Ta có thể cảm giác được vận mệnh của chủ nhân và tên Diệp Huyền đã là một thể... nếu Diệp Huyền chết thì chủ nhân chắc chắn cũng sẽ chết, vận mệnh của bọn họ tương liên!"

Thời Gian pháp tắc không nói gì nữa.

Đột nhiên A Mệnh lại bảo: "Ngươi cảm thấy tại sao lúc đầu Đạo Nhất lại muốn phản bội chủ nhân?"

Thời Gian pháp tắc lắc đầu: "Không biết."

A Mệnh lại nói: "Ta đã nghĩ chuyện này hết mười mấy vạn năm mà vẫn không tài nào hiểu được. Nàng ta là người được chủ nhân tin tưởng nhất và cũng là người mà chủ nhân coi trọng nhất. Mà tình cảm của nàng ta đối với chủ nhân cũng không giống như diễn ra. Cho dù là bây giờ nàng ta vẫn còn gọi chủ nhân là chủ nhân."

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Thời Gian pháp tắc: "Lão tam, ngươi có biết lai lịch của Đạo Nhất không?"

Thời Gian pháp tắc lắc đầu: "Ta tới muộn hơn các ngươi, nếu đến ngươi còn không biết thì ta lại càng không biết."

A Mệnh nhẹ giọng nói: "Ta cũng không biết, khi ta tới thì đã có nàng ta rồi! Nhưng có một người chắc hẳn biết về lai lịch của nàng ta!"

Thời Gian pháp tắc nhỏ giọng hỏi: "Nàng ta?"

A Mệnh gật đầu.

Thời Gian pháp tắc: "Sau khi xảy ra chuyện vào năm ấy đã không còn thấy nàng ta nữa, cho dù là Đạo Nhất cũng không thể tìm được nàng ta!"

A Mệnh im lặng một lúc rồi mới nói: "Tìm từ bên cạnh chủ nhân đi!"

Thời Gian pháp tắc hơi nhíu mày: "Bên cạnh hắn á?"

A Mệnh gật đầu: "Có lẽ nàng ta đang ẩn nấp bên cạnh chủ nhân, mà Đạo Nhất không tìm được nàng ta cũng có nghĩa là có khả năng nàng ta đã hoàn toàn phong ấn ký ức của mình rồi."

Thời Gian pháp tắc gật nhẹ đầu, dường như nghĩ đến gì đó mà lại nói: "Tình cảnh bây giờ của chủ nhân..."

A Mệnh lắc đầu: "Có kiếm tu kia ở đó, Đạo Nhất không dám ra tay với hắn đâu."

Nói xong, nàng nhìn về phía lốc xoáy màu đen trước mặt kia, vẻ mặt dần dần trở nên nặng nề: "Việc cấp bách nhất hiện nay chính là tăng cường phong ấn ở nơi này, bằng không, một khi để dị duy nhân kia tiến vào vũ trụ này thì chủ nhân mới thật sự gặp phải nguy hiểm!

Năm ấy chủ nhân đã dùng mạng của mình để phong ấn bon họ, ngăn cản bước chân của bọn họ, nếu bọn họ tiến vào thế giới này chắc chắn không có khả năng để chủ nhân tồn tại dưới bất cứ hình thức nào! Vì vậy, chúng ta nhất định phải bảo vệ nơi này!"
Bình Luận (0)
Comment