Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1302 - Chương 2993: Ngập Nước Mắt

Chương 2993: Ngập nước mắt Chương 2993: Ngập nước mắt

Chương 2993: Ngập nước mắt

Diệp Huyền khó hiểu: "Vậy tại sao bọn họ còn muốn tới vũ trụ này của chúng ta?"

Đạo Nhất cười đáp: "Đây là một bí mật, tạm thời không thể nói cho ngươi biết!"

Diệp Huyền gật đầu: "Ngươi tới tìm ta hơn nữa còn nói cho ta biết mấy chuyện này là muốn ta giúp ngươi làm gì đó, hay là tới để giết ta?"

Đạo Nhất lắc đầu: "Ta cũng không dám giết ngươi!"

Diệp Huyền nói: "Cho nên ngươi mới kêu Hư Vô tộc tới?"

Đạo Nhất cười nói: "Đúng vậy! Ta mà ra mặt nhiều quá sẽ thu hút sự chú ý của kiếm tu sau lưng ngươi, nhưng nếu người bên dưới ra tay với ngươi thì người sau lưng ngươi sẽ không quản."

Diệp Huyền lại hỏi: "Khi ấy, người đã giết Sinh Mệnh pháp tắc chính là ngươi, đúng không?"

Đạo Nhất gật đầu: "Đúng rồi!"

Diệp Huyền hỏi: "Tại sao lại giết nàng ta?"

Đạo Nhất cười nói: "Vì nàng ta muốn nói cho ngươi biết một vài chuyện mà ta không muốn cho ngươi biết đó!"

Diệp Huyền tiếp tục hỏi: "Tiểu tháp đang ở trong tay ngươi?"

Trong mắt Đạo Nhất lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó cười bảo: "Ngươi thông minh lắm, đúng là tiểu tháp đang ở trong tay ta, mấy ngời còn sống sót của Bất Tử Đế Tộc cũng đang nằm trong tay ta."

Diệp Huyền nói: "Nói thẳng đi!"

Đạo Nhất cười bảo: "Nói chuyện với người thông minh đúng là nhàn ghê!"

Nói xong, nàng xòe bàn tay ra sau đó vung nhẹ sang bên cạnh, không gian trực tiếp biến thành một quầng sáng khổng lồ, trong quầng sáng là Hư Vô Tâm kia, lúc này, Hư Vô Tâm đang dẫn theo một đám cường giả Hư Vô tộc rất mạnh tiến về phía Ngũ Duy vũ trụ.

Đạo Nhất nhìn Diệp Huyền: "Cùng lắm là nửa tiếng nữa, bọn họ sẽ đến Ngũ Duy vũ trụ! Bây giờ ngươi có hai sự lựa chọn, một là nhanh chóng trở về cùng tồn vong với Ngũ Duy vũ trụ, và hai là ở đây nói chuyện với ta."

Diệp Huyền im lặng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không biết là đang nghĩ gì.

Đạo Nhất cười nói: "Ta hiểu tính cách của ngươi, ngươi là một người không thích bị uy hiếp, nhưng bây giờ ngươi cũng không có sự lựa chọn nào khác. Đương nhien, trừ phi ngươi có thể gọi kiếm tu sau lưng ngươi ra, nhưng rất rõ ràng là hiện giờ ngươi không thể gọi được, hơn nữa, ngươi cũng không muốn luôn phải phụ thuộc vào nàng ta, đúng chứ?"

Diệp Huyền nhẹ giọng đáp: "Hình như ngươi rất hiểu ta."

Đạo Nhất gật đầu cười: "Ta là người hiểu ngươi nhất, cho dù là quá khứ hay là hiện tại. Ngươi của hiện tại rất muốn ngọc nát đã tan bởi vì không muốn bị ta uy hiếp, hơn nữa, ngươi còn muốn báo thù cho Bất Tử Đế Tộc, ngươi muốn chết!

Nhưng ngươi lại không thể chết, bởi vì nếu ngươi chết thì mấy thiên tài của Bất Tử Đế Tộc kia sẽ phải làm thế nào? Ngũ Duy vũ trụ phải làm sao? Người chết cũng đã chết rồi, nhưng người sống thì sao?"

Diệp Huyền không nói gì cả.

Đạo Nhất lại nói: "Có phải thấy hơi lạ lẫm không?"

Nói rồi, nàng gạt lọn tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, cười bảo: "Trước đây kẻ địch của ngươi đều rất ngu, bây giờ lại đột nhiên đổi thành người hơi thông minh hơn một chút cho nên trong lúc nhất thời, ngươi không biết phải làm thế nào.

Còn nữa, đừng hòng ra tay, tuy rằng người đứng trước mặt ngươi đây chỉ là một phân thân nhưng đối với vũ trụ này mà nói thì có ba vị kiếm tu sau lưng ngươi mới có thể giết được phân thân này của ta mà thôi.

Cũng đừng hòng có suy nghĩ vớ vẩn gì, bởi vì chuyện mà ngươi có thể nghĩ đến thì ta cũng có thể nghĩ đến!"

Diệp Huyền hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"

Đạo Nhất cười đáp: "Đơn giản lắm, giúp ta làm một vài chuyện!"

Diệp Huyền hỏi: "Chuyện gì?"

Đạo Nhất cười nói: "Ba chuyện thôi, thứ nhất, giúp ta mở một món đồ mà chủ nhân đã từng để lại."

Diệp Huyền không nói gì cả.

Đạo Nhất chỉ về phía quầng sáng bên cạnh: "Thời gian không còn nhiều đâu!"

Đám người Hư Vô tộc đã sắp đến Ngũ Duy vũ trụ rồi!

Diệp Huyền hỏi: "Thứ gì?"

Đạo Nhất nở nụ cười, nàng nhìn quầng sáng kia: "Dừng lại!"

Vừa dứt lời, Hư Vô Tâm trong quần sáng đã ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó đứng nguyên tại chỗ.

Đạo Nhất quay người đi đến trước đại thụ kia rồi ngẩng đầu nhìn lên trên đại thụ, phía trên đại thụ có mười mấy chiếc hộp.

Nàng chỉ vào một chiếc hộp trong số đó: "Cái hộp đó là chủ nhân để lại cho ta, ngươi gọi nó xuống rồi mở nó ra đi!"

Diệp Huyền hơi nhíu mày: "Đối với ngươi mà nói thì đây không phải chuyện rất đơn giản hay sao?"

Đạo Nhất cười nói: "Không hề đơn giản một chút nào cả, vì cái cây này có kết giới lớn mạnh mà chủ nhân để lại, nếu bản thể của ta ở đây thì có thể lấy xuống, nhưng bây giờ không được."

Diệp Huyền cảm nhận cái cây này một chút, quả nhiên, cái cây này bị bao trùm bởi một luồng sức mạnh thần bí.

Hắn im lặng một lúc rồi nhìn về phía cái hộp kia: "Xuống đây!"

Cái cây đó hơi rung lên, ngay sau đó, chiếc hộp kia từ từ bay xuống, sau đó rơi xuống trước mặt Đạo Nhất.

Đạo Nhất nhìn về phía Diệp Huyền: "Mở ra!"

Diệp Huyền nhìn cái hộp: "Mở ra!"

Chiếc hộp bật mở ra, một lá thư bay đến trước mặt Đạo Nhất.

Đạo Nhất nhận lấy lá thư và mở ra đọc, không biết đã đọc được gì mà hai tay nàng chợt run lên, nàng quay lưng lại với Diệp Huyền, một lúc sau, cả người nàng cũng run lên.

Diệp Huyền không phát hiện ra, lúc này, hai mắt Đạo Nhất đã ngập nước mắt...
Bình Luận (0)
Comment