Chương 2994: Bây giờ không được
Chương 2994: Bây giờ không được
Chương 2994: Bây giờ không được
Rất lâu sau đó, đột nhiên Đạo Nhất cười bảo: "Ta thật ngu ngốc!"
Nói xong, nàng cất lá thư đó đi.
Mà ngay khi quay người lại nhìn về phía Diệp Huyền, nước mắt trên gương mặt đã hoàn toàn biến mất, cả người lại quay về như thường.
Đạo Nhất nhìn hắn: "Đi cùng ta!"
Nói rồi, nàng quay người rời đi.
Diệp Huyền đang định rời đi thì đúng lúc này, Tiểu Mộ đột nhiên kéo hắn lại, nàng chỉ vào một cái hộp trên đỉnh đầu.
Diệp Huyền xoa cái đầu nhỏ của nàng rồi nhìn về phía chiếc hộp đó: "Xuống đây!"
Cái hộp đó bay đến trước mặt Tiểu Mộ, nàng mở nó ra, bên trong hộp là một quyển cổ tịch, trên cổ tịch có bốn chữ: Truy Hồn Nhất Thí!
Là một quyển võ học!
Tiểu Mộ nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền mỉm cười: "Cho ngươi mà!"
Lúc này, Đạo Nhất ở đằng xa lại nói: "Đây là một môn thích sát chi thuật mạnh nhất trong thiên địa, nếu nàng ta học được thì sẽ trở thành mối đe dọa rất lớn đối với vũ trụ pháp tắc! Mà dưới vũ trụ pháp tắc gần như không có người nào có thể ngăn chăn được!"
Nói rồi, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Mộ, cười bảo: "Chủ nhân vẫn rất thương ngươi đấy!"
Tiểu Mộ lạnh lùng nhìn nàng sau đó cất quyển cổ tịch kia đi.
Đạo Nhất thì lại búng nhẹ ngón tay, không gian trước mặt trực tiếp biến thành một lốc xoáy kỳ dị, sau đó nàng dẫn Diệp Huyền và Tiểu Mộ đi vào trong đó, ba người vừa mới tiền vào, trong nháy mắt đã đến một tinh không chưa biết tên.
Tinh không này lặng ngắt như tờ, xung quanh ảm đạm, còn có áp lực nặng nề!
Đạo Nhất đi về phía xa.
Tiểu Mộ liếc mắt nhìn xung quanh với vẻ hơi tò mò và nghi ngờ.
Lúc này, Đạo Nhất cười nói: "Đây là một nơi mà chủ nhân từng ở ngày trước, bây giờ nó đã hoang vu cả rồi!"
Diệp Huyền liếc mắt nhìn nàng nhưng không nói gì cả.
Đạo Nhất cười bảo: "Bây giờ, chắc chắn ngươi đang rất tò mò muốn biết rốt cuộc ta muốn ngươi làm những việc gì, nhưng ngươi yên tâm, không phải chuyện gì khiến ngươi khó xử đâu."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi muốn cho dị duy nhân gì đó đến đây?"
Đạo Nhất gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Huyền có hơi khó hiểu: "Lý do?"
Khóe miệng Đạo Nhất hơi nhếch lên: "Tạm thời không thể nói cho ngươi biết."
Diệp Huyền không hỏi thêm gì nữa.
Không lâu sau, Đạo Nhất đã dẫn hắn và Tiểu Mộ tới trước một cung điện, trước cung điện khổng lồ đó có một pho tượng, pho tượng ấy cao đến gần trăm trượng, hai tay ôm kiếm để trước ngực.
Nàng nói: "A Tị Đạo kiếm giả là thủ hộ giả của nơi này, ngươi có biết không, trước khi gặp được mấy kiếm tu sau lưng ngươi kia thì ta vẫn luôn cho rằng A Tị Đạo kiếm giả chính là đỉnh cấp kiếm tu rồi!
Đáng tiếc lại không phải!
Giống như người xưa có câu: Núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn ấy."
Diệp Huyền nhìn về phía A Tị Đạo kiếm giả, không biết là đang nghĩ gì.
Đạo Nhất nói tiếp: "Ngươi muốn đánh thức hắn ta?"
Diệp Huyền gật đầu.
Đạo Nhất lại lắc đầu: "Bây giờ không được!"
Diệp Huyền hỏi: "Tại sao?"
Đạo Nhất cười nói: "Người này sẽ mang tới phiền phức không nhỏ cho ta cho nên bây giờ ngươi không thể đánh thức hắn ta!
Nào, ngươi dẫn đường đi, vì chỉ có cảm giác được khí tức của ngươi thì hắn ta mới không thức tỉnh. Tuy rằng hiện giờ hắn ta đã rơi vào trạng thái ngủ sâu nhưng ý chí kiếm đạo vẫn sẽ bảo vệ nơi này theo bản năng.
Ta không muốn ra tay vì nếu ta ra tay thì có khả năng sẽ đánh thức hắn ta, cho nên, chỉ có thể để ngươi dẫn đường mà thôi!"
Diệp Huyền lại liếc mắt nhìn pho tượng kia.
Đạo Nhất nói tiếp: "Đừng thử đánh thức hắn ta, bằng không, có vài cái giá ngươi không thể gánh nổi đâu."
Diệp Huyền không nói gì mà đi về phía xa, ngay khi hắn đi ngang qua pho tượng đó đã lập tức cảm giác được một luồng kiếm đạo ý chí, nhưng rất nhanh, thứ này đã biến mất ngay!
Hắn đi vào bên trong đại điện đằng kia!
Đạo Nhất liếc mắt nhìn pho tượng đó rồi mỉm cười, sau đó đi theo.
Ba người đi tới trước đại điện, trong đại điện có một pho tượng tàn tạ nữa. Pho tượng đó giống một nữ tử, chỉ có một cánh tay, trong tay phải cầm một thanh trường đao.
Đạo Nhất cười nói: "Mục Thánh đao giả, vì tu đao đã tự chém đứt một cánh tay... là một người rất thú vị!"
Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Có thể nói chuyện với bọn họ không?"
Đạo Nhất gật đầu: "Bọn họ còn đi theo chủ nhân sớm hơn cả ta, là tả hữu hộ pháp bên cạnh chủ nhân, một người đao đạo vô song, một người kiếm đạo chí tuyệt, thực lực vô cùng lớn mạnh!
Ở Vũ Trụ Thần Đình chúng ta, địa vị của bọn họ khá là đặc biệt bởi vì họ chỉ nghe theo lệnh của chủ nhân, ngoại trừ chủ nhân ra thì bọn họ không nể mặt bất cứ một ai hết.
Không đúng, có một người mà bọn họ sẽ nể mặt."
Diệp Huyền hỏi: "Ai?"
Đạo Nhất cười đáp: "Một nữ nhân vô cùng thú vị, nàng ta không phải vũ trụ pháp tắc cũng không phải người được chủ nhân nhận nuôi, lại càng không giống người ở vũ trụ này, nhưng nàng ta tuyệt đối không phải dị duy nhân, mà chỉ có mỗi chủ nhân là biết lại lịch của nàng ta.
Năm ấy, sau khi chủ nhân xảy ra chuyện, nàng ta cũng biến mất theo!
Ta vốn còn tưởng nàng ta sẽ tới gây rắc rối cho mình nhưng lại không có. Chuyện này cũng khiến ta hơi bất ngờ đây, mà nếu ta đoán không lầm thì chắc là nàng ta đã đuổi theo chủ nhân đi luân hồi rồi!
Nói cách khác mà bây giờ, chắc hẳn nàng ta đang ở bên cạnh ngươi nhưng ngươi lại không biết nàng ta là ai mà thôi!"
Diệp Huyền nhíu chặt mày lại.
Là ai?
Muội muội?
Niệm Niệm?
An Lan Tú?
Diệp Huyền lắc đầu, vẫn không tài nào nghĩ ra được.
Lúc này, đột nhiên Đạo Nhất nói: "Chúng ta vào điện thôi!"
Nói xong, nàng đi vào đại điện.
Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ rồi cũng đi vào theo.