Chương 2995: Cường nhị đại
Chương 2995: Cường nhị đại
Chương 2995: Cường nhị đại
Bên trong đại điện trống trải, rất lạnh lẽo!
Đạo Nhất nhẹ giọng nói: "Trước đây chúng ta thường ở nơi này nghe chủ nhân giảng bài... tất cả vẫn còn mới như ngày hôm qua..."
Nói xong, nàng lắc đầu cười: "Cảnh còn người mất chăng!"
Diệp Huyền nhìn trước mặt, phía trước có mười mấy cái đệm hương bồ.
Đột nhiên Đạo Nhất đi đến trước một cái đệm hương bồ trong số đó, cái đệm đó là đệm hương bồ chính, rất dễ nhận thấy, đó chính là cái đệm mà Diệp Thần thường hay ngồi vào năm ấy.
Đạo Nhất cầm cái đệm lên, bên dưới đệm đặt một cái thước dài và một quyển cổ tịch!
Thước dài hơn ba thước, một mặt đen, một mặt trắng.
Khóe miệng Đạo Nhất hơi nhếch lên: "Quả nhiên ở nơi này!"
Nói rồi, nàng quay người nhìn về phía Diệp Huyền: "Cái thước này tên là 'Xích Quy', chủ nhân thường nói thế gian này phải có quy củ, không có quy củ thì sẽ không ra thể thống, thế giới sẽ hỗn loạn, vì vậy hắn ta mới tạo ra vũ khí này, cây 'Xích Quy' này hàm chứa quy tắc đại tạo, không chỉ có lực khắc chế cực mạnh với vạn vật mà còn khắc chế chúng ta."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi muốn dùng nó để nhắm vào những vũ trụ pháp tắc khác!"
Đạo Nhất gật đầu: "Đúng rồi! Nếu bản thể của ta ở nơi này thì không cần đến thứ này làm gì, nhưng đáng tiếc là bản thể của ta lại không ở đây, cho nên, muốn đối phó với đám người A Mệnh nhất định phải sử dụng vật này!"
Nói rồi, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Ngươi đừng lo lắng, đây là ân oán giữa tỷ muội chúng ta, ngươi cứ làm một người đứng xem thôi là được."
Diệp Huyền nói: "Ngươi sẽ giết bọn họ sao?"
Đạo Nhất chớp mắt: "Ngươi đoán xem."
Diệp Huyền im lặng.
Đạo Nhất cười bảo: "Đừng thấy áy náy, không có ngươi thì ta vẫn có thể vào đây được thôi, chẳng qua là sẽ có nhiều phiền phức hơn."
Diệp Huyền từ từ nhắm hai mắt lại, hai bàn tay siết chặt: "Ngươi nhắm vào ta là được rồi, tại sao lại muốn nhắm vào Bất Tử Đế Tộc? Tại sao?"
Đạo Nhất nhìn hắn: "Tại sao ngươi lại yêu cầu kẻ địch của mình phải nhân từ với mình?"
Diệp Huyền nhìn về phía nàng.
Đạo Nhất đi đến trước mặt hắn và nhìn thẳng vào mắt hắn: "Điều mà ngươi nên nghĩ là tại sao ngươi không thể bảo vệ được Bất Tử Đế Tộc chứ không phải là tại sao lại muốn nhắm vào Bất Tử Đế Tộc."
Diệp Huyền siết chặt hai tay lại, không nói gì hết.
Đạo Nhất lại nói: "Một con đường này của ngươi cũng không tính là suôn sẻ cho lắm vì dù sao cũng có Ách Nạn ở đây, kiểu gì cũng vẫn sẽ có chuyện. Nhưng nói ngươi không suôn sẻ sao? Sau lưng ngươi có đến mấy chỗ dựa lớn mạnh, gặp phải chuyện không thể giải quyết được thì bọn họ đều sẽ giải quyết giúp ngươi!"
Nói xong, nàng lắc đầu cười: "Cho dù đến bây giờ thì tận sâu trong lòng ngươi vẫn còn một suy nghĩ, đó chính là ngươi cảm thấy ta không phải là đối thủ của Thanh Nhi kia, chỉ cần Thanh Nhi nhà ngươi xuất hiện thì ta chắc chắn sẽ chết.
Mà có suy nghĩ này ở đây cho nên khi ngươi đứng trước mặt ta mới không hề sợ hãi gì cả, bởi vì ngươi cảm thấy ta không dám giết ngươi. Một khi ta giết ngươi thì Thanh Nhi nhà ngươi chắc chắn sẽ xuất hiện, sau đó sẽ giết ta!"
Nói đến đây, nàng ấn nhẹ ngón tay vào lồng ngực Diệp Huyền: "Chủ nhân tốt của ta ơi, lẽ nào ngươi vẫn chưa phát hiện ra sao? Cái mà ngươi gọi là tự tin kia thật ra đều được xây dựng từ trên người người khác, ví dụ như cha ngươi, ví dụ như Thanh Nhi nhà ngươi... Nhưng giờ khắc này, ngươi cứ cẩn thận nghĩ lại mà xem, nếu như không có hai người bọn họ thì ngươi sẽ thế nào hả?"
Sắc mặt Diệp Huyền nặng nề, không nói gì hết.
Đạo Nhất lại nói tiếp: "Ta biết ngươi thường xuyên cảm thấy tất cả mọi chuyện đều bất công đối với ngươi, bởi vì đối thủ hiện giờ của ngươi đều là người không cùng một cấp bậc với ngươi.
Hơn nữa, ngươi còn cho rằng phần lớn nhân quả trên người mình đều tới từ phụ thân ngươi và muội muội Thanh Nhi kia của ngươi, cả của chủ nhân ngày xưa nữa, còn ngươi chỉ là người bị hại mà thôi...
Thật ra ngươi nghĩ như vậy cũng không sai, tất cả những chuyện này đúng là không hề công bằng đối với ngươi.
Nhưng từ xưa đến nay, không phải công bằng đều là do chính bản thân mình tự đi giành lấy hay sao?
Trên đời này có quá nhiều chuyện bất công, ví dụ như con kiến, tụi nó sinh ra đã là kiến, chỉ có thể để mặc cho người giẫm đạp, thế này là công bằng với tụi nó sao? Rõ là không công bằng gì rồi."
Nói rồi, nàng lắc đầu cười: "Ngươi cảm thấy bất công, cảm thấy mình bất hạnh, nhưng ngươi lại không hề phát hiện ra trên đời này, người bất hạnh hơn ngươi còn nhiều lắm!
Ít nhất thì ngươi vẫn còn một người cha và một muội muội mạnh đến vô địch! Còn có vài người thường xuyên oán trách giày của mình không tốt, nhưng hắn ta lại chưa từng nghĩ đến có vài người thậm chí còn không có cả chân."
Diệp Huyền hơi lắc đầu, không biết đang nghĩ gì.
Đạo Nhất liếc mắt nhìn hắn: "Chỉ có kẻ yếu và kẻ vô năng mới đi oán trách mấy câu như vận mệnh bất công!
Còn có công bằng nữa, trên đời này không có công bằng tuyệt đối và cũng không có công bằng một cách vô duyên vô cớ, công bằng đều dựa vào chính bản thân ta giành lấy!
Đừng bao giờ đi cầu người mạnh hơn ngươi phải cho ngươi công bằng, người khác cho ngươi công bằng thì đó là do họ nhân từ, còn người ta không cho ngươi công bằng thì cũng là chuyện hiển nhiên thôi.
Cũng giống như bây giờ đây, ta bằng lòng nói chuyện tử tế với ngươi cho nên chúng ta mới có thể nói chuyện, còn nếu ta không muốn nói với ngươi thì ngươi có thể làm gì được nào?
Ta biết, ngươi sẽ nói cha ngươi vô địch, muội muội của ngươi vô địch..."
Nói xong, nàng bật cười rồi lại nói tiếp: "Ta thừa nhận, cha ngươi đúng là vô địch, muội muội của ngươi đúng là vô địch, nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi có vô địch sao?
Nói một câu vô cùng tổn thương ngươi nhé, bây giờ ta chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể giết chết ngươi nghìn vạn lần!"
Nói đến đây, nàng lại vỗ nhẹ vào vai Diệp Huyền: "Làm một cường nhị đại không có gì đáng xấu hổ, mà chuyện đáng xấu hổ ở đây là ngươi còn thấy vẻ vang vì điều đó!
Chủ nhân thân yêu của ta, thứ cho ta nói thẳng, không có cha ngươi và muội muội của ngươi thì ngươi chẳng là gì hết?"