Chương 2996: Không phải ở vũ trụ này
Chương 2996: Không phải ở vũ trụ này
Chẳng là gì hết!
Lời nói như dao cứa, chữ nào cũng như phập vào tim!
Diệp Huyền rất muốn phản bác lại Đạo Nhất nhưng vừa định mở miệng ra lại không biết phải phản bác thế nào.
Không có cha mình và Thanh Nhi thì mình có là cái thá gì?
Đặt ở cấp bậc như Đạo Nhất mà nói thì mình thật sự chẳng là cái thá gì thật.
Còn nữa, những lời mà Đạo nhất nói đúng là không sai, mình có tư cách gì mà đi oán trách thế đạo này bất công chứ?
Chuyện bất công trên đời này cũng nhiều lắm.
Tuy rằng mình là ách thể, vừa ra đời đã bị nhắm vào nhưng mình vẫn còn sống đấy thôi. Còn cả cha và Thanh Nhi nữa, mà rất nhiều người khi đối mặt với vận mệnh bất công thậm chí còn chẳng có năng lực phản kháng!
Ít nhất thì mình cũng có cơ hội phản kháng!
Đạo Nhất đi ra bên ngoài điện và nhìn phía chân trời xa xăm, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân, ngươi đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi, đừng tồn tại suy nghĩ không đánh lại được người khác thì gọi phụ huynh ra nữa!"
Diệp Huyền nhẹ giọng đáp: "Ta hiểu rồi."
Đạo Nhất quay người nhìn về phía hắn, cười nói: "Thật sự hiểu rồi sao?"
Diệp Huyền gật đầu: "Thật sự đã hiểu rồi."
Đạo Nhất gật nhẹ đầu: "Hiểu thì tốt, bởi vì nếu ngươi còn không hiểu thì cuộc sống sau này của ngươi sẽ càng khổ hơn, cũng sẽ càng mất đi nhiều thứ hơn."
Nói xong, nàng đi ra khỏi điện.
Bên trong điện, Diệp Huyền im lặng rất lâu không nói gì cả.
Lúc này, đột nhiên Tiểu Mộ nắm lấy bàn tay hắn, Diệp Huyền nhìn về phía nàng, Tiểu Mộ nắm chặt lấy tay hắn, không nói gì hết.
Diệp Huyền mỉm cười: "Ta không sao."
Nói xong, hắn nắm tay Tiểu Mộ đi ra bên ngoài điện.
Bên ngoài điện, Đạo Nhất liếc mắt nhìn bàn tay nắm chặt của hai người họ, nàng quay người, cười bảo: "Chúng ta đi đến nơi tiếp theo thôi!"
Diệp Huyền gật đầu: "Tùy ngươi."
Đạo Nhất quay người nhìn về phía hắn: "Tùy ta?"
Diệp Huyền gật đầu.
Đạo Nhất cười bảo: "Xem ra vừa rồi ngươi đã thật sự nghe lọt tai nhỉ, đi thôi!"
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Diệp Huyền dắt Tiểu Mộ đi theo.
Lúc đi ngang qua hai pho tượng kia, hắn cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn dù chỉ một cái.
Hắn không có suy nghĩ gì khác.
Bởi vì hắn biết, mình có suy nghĩ gì cũng đều không thiết thực hết, cho dù hắn đánh thức hai pho tượng kia nhưng hai pho tượng đó cũng chưa chắc đã có thể làm gì được nữ nhân này.
Trong tinh không, Đạo Nhất chậm rãi bước đi, Diệp Huyền và Tiểu Mộ đi theo phía sau nàng.
Lúc này, đột nhiên hắn nói: "Quyển cổ tịch vừa rồi là gì vậy?"
Đạo Nhất cười đáp: "Một quyển cổ tịch mà chủ nhân từng rất thích đọc!"
Diệp Huyền hỏi: "Cổ tịch gì?"
Đạo Nhất nói: "Quy Tắc Luận, do chính chủ nhân viết đấy, ta rất thích nửa phần trước!"
Diệp Huyền liếc mắt nhìn nàng: "Không thích nửa phần sau?"
Đạo Nhất cười đáp: "Cũng không phải không thích mà chỉ là cảm thấy phần sau không được thực tế cho lắm. Chủ nhân nói vũ trụ này phải có quy tắc, người càng lớn mạnh thì càng nên bị quy tắc trói buộc. Nhưng hắn ta lại chưa từng nghĩ đến một vấn đề, đó chính là nếu như có người còn mạnh hơn cả hắn ta thì sao?
Còn nữa, hắn ta là người đặt ra quy tắc, nếu như hắn ta vi phạm quy tắc vậy ai sẽ ràng buộc hắn ta đây?"
Diệp Huyền hỏi: "Ngươi đã từng nói với hắn ta chưa?"
Đạo Nhất gật đầu: "Nói rồi, nhưng không thể thay đổi được suy nghĩ của hắn ta, có rất nhiều lúc chủ nhân cố chấp lắm."
Diệp Huyền lại nói: "Vậy suy nghĩ của ngươi là gì?"
Đạo Nhất đột nhiên dừng bước chân rồi quay người nhìn hắn, không nói gì hết.
Diệp Huyền hỏi: "Sao thế?"
Đạo Nhất khẽ cười, nói: "Ngươi có biết khuyết điểm lớn nhất của chủ nhân là gì không?"
Diệp Huyền lắc đầu.
Đạo Nhất cười đáp: "Khuyết điểm lớn nhất của hắn ta chính là không thích đi hỏi suy nghĩ của người khác cho lắm. Xưa nay hắn ta chỉ luôn để ý đến suy nghĩ của mình!
Thật ra làm vậy cũng không có lỗi, bởi vì đối với vũ trụ này mà nói thì suy nghĩ của chủ nhân là một chuyện vô cùng tốt đẹp, nhưng..."
Nói rồi, nàng lắc đầu: "Hắn ta đã bồi dưỡng chúng ta, muốn chúng ta trở thành thủ hộ giả của vũ trụ này, nhưng hắn ta lại chưa từng nghĩ đến chuyện liệu chúng ta có muốn trở thành thủ hộ giả của vũ trụ này không...
Ví dụ như Sinh Mệnh pháp tắc, nàng ta không muốn bảo vệ vũ trụ này mà chỉ muốn ở bên cạnh hắn ta...
Còn cả ta nữa, ta cũng không muốn bảo vệ vũ trụ này, càng không muốn phải sống theo suy nghĩ của hắn ta. Hắn ta rất tôn trọng chúng ta, coi chúng ta thành người thân, nhưng hắn ta lại chưa bao giờ biết chúng ta thật sự muốn cái gì."
Diệp Huyền nhìn nàng: "Ngươi muốn cái gì?"
Đạo Nhất cười nói: "Thứ mà ta muốn nói đơn giản cũng đơn giản, mà nói không đơn giản thì cũng không đơn giản thật. Có điều, nó đã không còn nghĩa lý gì nữa rồi."
Nói rồi, nàng hơi lắc đầu: "Người đang sống rất khó sống dựa theo suy nghĩ của mình, vì mỗi một người đều có trách nhiệm của mình, bao gồm cả ngươi, bây giờ ngươi đang sống cũng không phải chỉ đơn giản là sống cho riêng mình, mà còn phải sống vì những sinh linh ở Bất Tử Đế Tộc và Ngũ Duy vũ trụ nữa!"
Nói đến đây, nàng liếc mắt nhìn tinh không xung quanh rồi mỉm cười: "Nhân gian này rất đẹp nhưng kiếp sau sẽ không tới đâu!"
Diệp Huyền liếc mắt nhìn Đạo Nhất và không nói gì cả.
Trực giác nói với hắn rằng năm ấy Đạo Nhất phản bội lại Diệp Thần cũng không hề đơn giản đến vậy!
Không lâu sau, ba người đã tới một đại lục, dưới sự chỉ dẫn của Đạo Nhất, cả ba đến bên một cái hồ, họ bay đến chính giữa hồ, ở đó có một gian nhà trúc nhỏ.
Xung quanh hồ có núi lớn vây quanh, bốn ngọn núi lớn nối liền bao quanh cái hồ nhỏ này.
Đạo Nhất cười nói: "Đây là nơi mà ngày xưa chủ nhân khá thích ở vì ở đây yên tĩnh."
Nói xong, nàng chỉ vào bốn ngọn núi lớn kia: "Trong bốn ngọn núi lớn này có bốn con yêu thú vô cùng lớn mạnh đang ngủ say, đó đều là tọa kỵ của chủ nhân, một con trong số đó còn không phải ở vũ trụ này!"