Chương 2997: Một người có mối quan hệ rất lớn với ngươi
Chương 2997: Một người có mối quan hệ rất lớn với ngươi
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: "Không phải ở vũ trụ này? Vậy rốt cuộc có mấy vũ trụ?"
Đạo Nhất liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Biết vũ trụ mà dị duy nhân ở có điểm gì khác với chỗ chúng ta không?"
Diệp Huyền lắc đầu.
Đạo Nhất cười bảo: "Thời gian."
Diệp Huyền hơi nhíu mày lại: "Thời gian?"
Đạo Nhất gật đầu: "Ở vụ trụ duy độ này có thời gian nhưng đối với sinh linh ở vụ trụ này mà nói thì thời gian có hơi hư vô và ảo diệu.
Chúng ta đều biết đến sự tồn tại của thời gian nhưng lại không có cách nào khống chế thời gian, ví dụ như ngươi có thể trở về quá khứ được không?
Hoặc là nói, ngươi có thể tương lai được không?
Người có lớn mạnh đến mức nào cũng không thể làm được điều ấy, cho dù có vài người có thể dự cảm được một vài phúc họa sắp tới, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào trực tiếp tới tương lai, và cũng không có cách nào trở về quá khứ để bắt đầu lại!
Thời gian ở thế giới này là cố định và cũng là thứ không thể bị kiểm soát!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Dị duy nhân có thể làm được điều ấy?"
Đạo Nhất gật đầu: "Có thể."
Nghe vậy, Diệp Huyền nhíu chặt mày lại: "Làm sao có thể..."
Đạo Nhất cười nói: "Thế giới của dị duy nhân gọi là Dị Duy Giới , thế giới ở bên đó nhiều hơn chúng ta một thời gian duy độ, ở nơi ấy thời gian có thể bị khống chế và cũng có thể bị nghịch chuyển, cũng giống như không gian hiện tại của chúng ta đây..."
Nói rồi, nàng vung nhẹ tay phải lên, không gian trước mặt trực tiếp vặn vẹo biến dạng: "Nhìn xem, chúng ta có thể tùy tiện không chế không gian thậm chí là hủy diệt không gian, lại càng có thể tái tạo không gian!
Nhưng chúng ta không có cách nào khống chế được thời gian.
Mà ở Dị Duy Giới, thời gian ở nơi ấy lại có thể bị khống chế. Mà ở trong mắt dị duy nhân thì chúng ta tương đương với vật thể trong suốt, bọn họ đều có thể nhìn thấy hết bao gồm cả quá khứ và hiện tại của chúng ta.
Nói một cách đơn giản thì bọn họ nhìn chúng ta như chúng ta nhìn một bức tranh, người trong tranh không nhìn thấy chúng ta nhưng chúng ta lại có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ của bọn họ.
Không chỉ như thế, chúng ta còn có thể tùy tiện thay đổi mọi thứ trong bức tranh. Nếu dị duy nhân tới thế giới của chúng ta, họ có thể nghịch chuyển thời gian của chúng ta, không chỉ vậy mà họ thậm chí còn có thể trốn trong không gian duy độ để thao túng tất cả mọi thứ của chúng ta.
Mà có khả năng chúng ta vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì..."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Đáng sợ như vậy sao?"
Đạo Nhất gật đầu: "Đây chính là duy độ áp chế! Đã không còn liên quan quá lớn đến thực lực nữa rồi!"
Diệp Huyền nhìn về phía nàng: "Muội muội Thanh Nhi đó của ta, nếu như nàng ấy đối đầu với dị duy nhân thì có thắng được không?"
Đạo Nhất gật đầu: "Có!"
Diệp Huyền hơi nhíu mày: "Theo như ngươi nói thì chúng ta thậm chí còn không thể cảm giác được thời gian, mà bọn họ lại có thể tùy tiện thay đổi thời gian của chúng ta, thậm chí là còn nhìn thấy tương lai của chúng ta... vậy làm sao Thanh Nhi có phần thắng được chứ?"
Đạo Nhất cười đáp: "Chúng ta không có cách nào khống chế thời gian nhưng thời gian là thứ có tồn tại! Cũng giống như bây giờ, thời gian của chúng ta đang chảy đi từng chút một, nó thật sự có tồn tại đấy!
Mà kiếm của muội muội Thanh Nhi nhà ngươi lại có thể chém đứt thời gian. Dưới một nhát kiếm, thời gian và không gian gì đó đều không tồn tại. Cho nên, không phải người ở vũ trụ này không có cách đánh bại dị duy nhân nhưng lại rất khó, bởi vì ngươi phải có năng lực hủy diệt thời gian!
Ngày xưa, chỉ có một mình chủ nhân mới có thể làm được, nhưng sau này, vũ trụ pháp tắc cũng có thể gắng gượng làm được. Mà bọn họ có thể làm được là bởi vì chủ nhân đã dạy cho bọn họ. Nhưng nếu như đối đầu với cường giả đỉnh cấp chân chính của dị duy nhân thì bọn họ vẫn không được."
Diệp Huyền trầm giọn ghỏi: "Nói như vậy là Thanh Nhi không sợ dị duy nhân?"
Đạo Nhất gật đầu: "Người đã đến cấp bậc như nàng ta rồi sẽ không sợ bởi vì khi dị duy nhân đối đầu với chúng ta, uy thế duy nhất chính là bọn họ có thể nghịch chuyển thời gian của chúng ta, có thể trốn ở bên trong thờ gian duy độ.
Nếu như chúng ta có thể luyện đến mức hủy diệt được cả thời gian vậy bọn họ cũng sẽ không còn đáng sợ như vậy nữa.
Chẳng qua, rất đáng tiếc là tính đến thời điểm hiện tại, người có thể làm được đến mức hủy diệt thời gian ở vũ trụ này cũng chỉ có ba người mà thôi, cũng chính là ba kiếm tu kia.
Còn đám người A Mệnh chỉ có thể tính là một nửa!"
Diệp Huyền có hơi khó hiểu: "Theo như ngươi nói thì thế giới của dị duy nhân tốt hơn bên này của chúng ta, vậy tại sao bọn ho còn muốn tới vũ trụ của chúng ta chứ?"
Đạo Nhất chớp mắt: "Lúc ngươi giao thủ với người khác cứ hở tí là hủy diệt một khu vực nhưng ngươi đã từng nghĩ cho mấy con kiến trong khu vực đó chưa?
Ngươi sẽ để ý xem bọn chúng còn sống hay đã chết sao?
Hoặc là, khi ngươi đi ngang qua một nơi nào đó mà dưới đất có con kiến, bộ ngươi sẽ nghĩ xem liệu mình có giẫm chết nó hay không sao?
Không, ngươi sẽ chẳng buồn liếc mắt nhìn nó dù chỉ là một cái!
Kiến cũng có sinh mệnh, ngươi có biết ở trong thế giới của tụi nó, tụi nó nhìn nhận nhân loại thế nào không?"
Diệp Huyền im lặng.
Đạo Nhất cười nói: "Chủ nhân cảm thấy thế giới này phải có quy tắc và cường giả nên bị ràng buộc, ta rất tán thành với suy nghĩ này của hắn ta.
Nhưng ta càng cảm thấy thế giới này thích hợp để sinh tồn hơn, nói thẳng ra là cho cường giả sinh tồn.
Cũng giống như nhân loại ăn thịt ấy, chỉ cần nhân loại có thể sống khỏe mạnh thì bọn họ sẽ để ý đến sinh tử của súc vật sao?
Đây chính là tự nhiên pháp tắc chi đạo!"
Nói rồi, nàng nở nụ cười: "Đi, dẫn ngươi đi gặp một người có mối quan hệ rất lớn với ngươi!"