Chương 2998: Cảm giác của ta đối với ngươi
Chương 2998: Cảm giác của ta đối với ngươi
Hai người Diệp Huyền đến một ngôi nhà trúc nhỏ. Trước ngôi nhà trúc, Diệp Huyền trông thấy một người quen thuộc!
Tiểu Ách!
Lúc này, Tiểu Ách đang ngồi trên mặt đất, đánh cờ cùng với một nữ tử mặc y phục đỏ!
Khi nhìn thấy Tiểu Ách, Diệp Huyền hơi sững sờ, sau đó hắn khẽ nói: "Tiểu Ách..."
Tiểu Ách không quay đầu nhìn hắn mà vẫn đang đánh cờ.
Lúc này, nữ tử mặc y phục đỏ kia nhìn Diệp Huyền, nàng chỉ liếc hắn một cái và không lên tiếng.
Đạo Nhất bỗng đi đến bên cạnh hồng quần nữ tử, nàng cười: "Giới thiệu với ngươi, đây là Ách Nạn pháp tắc!"
Ách Nạn pháp tắc!
Ánh mắt Diệp Huyền dừng trên người hồng quần nữ tử, lúc này hồng quần nữ tử cũng đang nhìn hắn. Vẻ mặt nàng lạnh nhạt, không được thân thiện cho lắm!
Đạo Nhất mỉm cười nói: "Cuộc sống của ngươi không được thuận lợi như vậy không khỏi liên quan đến Ách Nạn của chúng ta! Giờ ngươi gặp được nàng ta rồi đấy, có suy nghĩ gì không?"
Diệp Huyền chỉ nói: "Không!"
Đạo Nhất chớp mắt: "Không có ư?"
Diệp Huyền đáp: "Không đánh lại được!"
Không đánh lại được!
Đạo Nhất sững sờ, sau đó bật cười: "Cũng đúng! Hiện giờ giữa ngươi và Ách Nạn của chúng ta vẫn còn chênh lệch nhiều lắm!"
Nói đoạn, nàng lại nhìn Tiểu Ách: "Chủ nhân, ngươi biết không? Hồi xưa Tiểu Ách phản kháng lại chúng ta chỉ vì giúp ngươi, đây là điều mà chúng ta không hề ngờ tới!"
Lúc này, Ách Nạn pháp tắc đột nhiên nói: "Hắn không phải chủ nhân!"
Đạo Nhất lắc đầu: "Hắn phải!"
Ách Nạn nhíu mày: "Ngươi biết hắn không phải mà!"
Đạo Nhất mỉm cười: "Hắn phải!"
Ách Nạn lắc đầu: "Hắn không phải!"
Đạo Nhất lại nói: "Ách Nạn, ngươi biết tại sao hắn lại là chủ nhân không?"
Ách Nạn nhìn Đạo Nhất: "Tại sao?"
Đạo Nhất cười nói: "Bởi vì vận mệnh của hắn và chủ nhân đã hợp nhất, hơn nữa... không chỉ đơn giản là chuyển thế luân hồi thôi đâu! Rồi hắn sẽ nhớ lại tất cả mọi người ngày xưa thôi! Điểm khác biệt duy nhất chính là hắn có kí ức của kiếp này!"
Ách Nạn trầm mặc.
Đạo Nhất khẽ mỉm cười: "Tôn trọng hắn một chút đi!"
Ách Nạn không nói gì nữa.
Lúc này, Diệp Huyền đi đến trước mặt Tiểu Ách. Hắn nhìn Tiểu Ách: "Nhìn thấy ngươi là ta rất vui!"
Tiểu Ách nhìn hắn: "Ngươi tới đây làm gì?"
Diệp Huyền nói: "Đạo Nhất bảo ta tới!"
Tiểu Ách nhìn Đạo Nhất, Đạo Nhất bèn cười: "Yên tâm, ta sẽ không giết hắn! Ta chỉ cần hắn phối hợp với ta để làm vài chuyện mà thôi!"
Tiểu Ách khẽ cúi đầu, không đáp lời.
Đạo Nhất khẽ xoa đầu Tiểu Ách, nàng cười: "Tiểu nha đầu, ngươi rất để tâm đến hắn! Có điều, cái tên này không phải người chung thủy gì đâu. Hơn nữa hắn gần như đang né tránh chuyện tình cảm, không bao giờ chịu đi xử lí một cách nghiêm túc. Do vậy, nếu như ngươi có ý với hắn thì cuối cùng người chịu tổn thương có thể sẽ là ngươi!"
Tiểu Ách vội lắc đầu: "Không hề!"
Đạo Nhất mỉm cười: "Có hay không chẳng lẽ ta không nhận ra hay sao?"
Nói đoạn, nàng nhìn Diệp Huyền: "Ngươi có cảm giác gì với Tiểu Ách?"
Diệp Huyền do dự một lát, hắn không đáp lời.
Đạo Nhất lắc đầu: "Ngươi đúng là hèn nhát! Ít nhất trong chuyện tình cảm, ngươi chính là một kẻ hèn nhát."
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Đạo Nhất bỗng bảo: "Theo như ta điều tra thì bên cạnh ngươi có rất nhiều nữ nhân, phần lớn đều có ý với ngươi, nhưng ngươi thì sao? Từ trước đến nay ngươi chưa từng tỏ rõ thái độ với người ta! Ví dụ như An cô nương, người đã đi cùng ngươi từ Thanh thành tới đây! Ngươi có cho nàng câu hứa hẹn nào không? Không hề! Rồi cả Tiểu Cửu cô nương ở Thanh thành... cả Thác Bạt quốc chủ của Khương quốc... ngươi có còn nhớ nàng ta không?"
Diệp Huyền gật dầu: "Nhớ chứ!"
Đạo Nhất mỉm cười: "Thế ngươi có biết nàng ta đã đợi ngươi ở Thanh thành như thế nào không? Ngươi không cho nàng ta một lời hứa hẹn nào cả, càng không chủ động liên lạc với nàng ta. Trong thế giới của nàng ta, ngươi như thể đã biến mất vậy! Thế nhưng nàng ta vẫn đang đợi ngươi, đợi ngươi trong cô độc!"
Diệp Huyền hơi cúi đầu, hắn không lên tiếng.
Đạo Nhất tiếp tục nói: "Ban đầu ta muốn cho ngươi một bài học, thế nhưng thấy nàng ta đáng thương như vậy nên ta từ bỏ! Chủ nhân tốt của ta, ngươi tự đặt tay lên ngực mà hỏi xem mình có xứng để nàng ta đợi như vậy không?"
Diệp Huyền cúi đầu trầm mặc.
Đạo Nhất mỉm cười: "Vì ngươi, Tiểu Ách không ngại phản kháng lại Ách Nạn, còn ngươi thì sao? Ngươi có chủ động đi tìm nàng ta bao giờ chưa? Ngươi có nghĩ đến việc liệu nàng ta có gặp nguy hiểm hay không chưa? Chủ nhân, ngươi đặt tay lên ngực hỏi mình xem, ngươi có đang thực sự quan tâm đến nàng ta không? Đừng nói ngươi quan tâm! Có quan tâm hay không không phải nói mà phải thể hiện qua hành động! Từ lúc Tiểu Ách mất tích cho đến bây giờ, ngươi đều không chủ động đi tìm nàng ta. Nói thật thì ngươi không xứng để nàng ta làm như vậy."
Diệp Huyền gật đầu: "Lỗi của ta!"
Đạo Nhất mỉm cười: "Lỗi của ngươi còn rất nhiều! Trên phương diện tình cảm, ngươi đã cô phụ quá nhiều người. Nếu như không thích thì đừng dây dưa, bởi vì nếu một nữ tử đã yêu một ai đó mà nàng ta lại không có được tình yêu của nam tử ấy thì điều đó là vô cùng đau khổ."
Nói đoạn, nàng lại lắc đầu: "Dù là kiếp trước hay là kiếp này, ngươi vẫn vậy, lúc nào cũng trốn tránh chuyện tình cảm."
Diệp Huyền nhìn Đạo Nhất: "Ngươi tìm ta để làm gì?"
Đạo Nhất cười nói: "Đừng có lảng tránh chủ đề, ta còn chưa nói xong! Chẳng lẽ ngươi không nên nói gì đó với Tiểu Ách hay sao?"
Diệp Huyền trầm mặc một lúc rồi đi đến trước mặt Tiểu Ách, khẽ nói: "Ban đầu ta coi ngươi như kẻ địch, lúc nào ta cũng phải suy nghĩ xem sẽ giết chết ngươi kiểu gì! Về sau ta dần coi ngươi là bạn! Khi trông thấy ngươi vì ta mà bị Ách Nạn pháp tắc hủy bỏ nhục thân, ta rất cảm động. Nhưng ta biết, cảm động không phải là yêu. Ta thích ngươi, nhiều hơn một người bạn một chút, ít hơn người yêu một chút, đây chính là cảm giác của ta đối với ngươi."