Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1308 - Chương 2999: Một Tháng

Chương 2999: Một tháng Chương 2999: Một tháng

Tiểu Ách trầm mặc hồi lâu, đoạn nói: "Ta cũng vậy!"

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: "Hiện giờ ta thấy ta lại thích ngươi nhiều hơn một chút."

Tiểu Ách nhìn hắn, nàng không lên tiếng.

Diệp Huyền khẽ nói: "Ta không tới tìm ngươi, ngươi trách ta không?"

Tiểu Ách nhìn Diệp Huyền: "Trách!"

Diệp Huyền nói: "Ta xin lỗi!"

Nói đoạn, hắn bèn lấy một người gỗ nhỏ ra đặt vào tay Tiểu Ách.

Trông người gỗ nhỏ này giống Tiểu Ách y như đúc, hơn nữa còn đang cười.

Tiểu Ách nhìn người gỗ nhỏ trong tay, không lên tiếng.

Diệp Huyền lại nói: "Ta xin lỗi!"

Tiểu Ách cất người gỗ đi: "Tha thứ cho ngươi đó!"

Đạo Nhất đứng bên cạnh cười nói: "Xem ra khúc mắc trong lòng Tiểu Ách đã được hóa giải!"

Tiểu Ách nhìn Diệp Huyền: "Giờ hắn phải làm thế nào?"

Diệp Huyền quay đầu nhìn Đạo Nhất: "Đạo Nhất cô nương, tiếp theo đây ngươi muốn ta làm gì?"

Đạo Nhất cười nói: "Một chuyện cuối cùng!"

Nói đoạn, nàng bèn chỉ vào phía không xa đằng sau lưng. Nơi đó có một giá sách rất dài, bên trên đặt đầy cổ tịch, ít nhất phải hơn vạn cuốn!

Đạo Nhất nói: "Đọc hết chúng!"

Diệp Huyền nhìn đống cổ tịch: "Đọc hết chúng ư?"

Đạo Nhất gật đầu: "Đọc hết chúng là ngươi có thể đi!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"

Đạo Nhất mỉm cười: "Không muốn làm gì hết! Đọc xong chúng là ngươi có thể rời khỏi nơi này, hơn nữa Hư Vô tộc cũng sẽ không tới Ngũ Duy vũ trụ nữa! Năm năm! Ta cho ngươi năm năm, trong năm năm này ngươi có thể phát triển!"

Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi đi đến trước giá sách, lấy một cuốn cổ tịch ra đọc. Khi nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi!

Là một cuốn võ học!

Võ học mà trước nay hắn chưa thấy bao giờ!

Một loại võ học nằm ngoài nhận thức của hắn!

Đạo Nhất đột nhiên bảo: "Đây đều là cổ tịch mà chủ nhân mang tới, có tâm pháp, có võ học, có thần thông, còn có cả một vài kiến thức nằm ngoài thế giới này... Có thể nói, đây là thứ có giá trị nhất trong vũ trụ này!

Có biết vì sao vũ trụ pháp tắc lại mạnh như vậy không?

Bởi vì từ nhỏ chủ nhân đã dạy chúng ta những điều này, nhận thức của chúng ta về thế giới này bỏ xa những người khác trong vũ trụ. Nhất là những võ học và tâm pháp. Kể cả với mắt nhìn hiện giờ của ta, ta cũng thấy cực kì lợi hại. Đặc biệt là trong đó còn có cả chú thích cũng như những gì mà chủ nhân tâm đắc... Ngươi có thể đọc thêm những thứ đó, nó có thể giúp ngươi rút bớt rất nhiều đường vòng!"

Diệp Huyền nhìn nàng: "Giờ ta có hơi không hiểu ý đồ của ngươi!"

Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi không cần hiểu mà chỉ cần nhớ một điều là từ giờ trở đi, ngươi chỉ có năm năm! Năm năm nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. Trong năm năm này, ngươi có cơ hội thay đổi vận mệnh trong tương lai của mình!"

Nói đoạn, nàng bèn đi đến trước giá sách, sau đó cầm một cuốn cổ tịch đặt trước mặt Diệp Huyền: "Nếu như ngươi không cố gắng thì năm năm sau, sẽ có rất nhiều người chết! Như Bất Tử Đế Tộc vậy, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người một trong Bất Tử Đế Tộc tự hủy. Khi ấy, ngươi sẽ tuyệt vọng hơn Bất Tử Đế Tộc nhiều."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Đạo Nhất lắc đầu cười: "Đây không phải vấn đề mà hiện giờ ngươi nên nghĩ tới, hiện giờ ngươi nên suy nghĩ xem mình phải làm gì! Dẫu sao thì thời gian của ngươi cũng không phải quá nhiều!"

Diệp Huyền liếc nhìn nàng, sau đó mở cuốn cổ tịch mà nàng đưa cho hắn ra xem. Sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm nghị!

Đạo Nhất mỉm cười, sau đó đi đến trước mặt Tiểu Ách: "Ngươi cũng đọc đi!"

Tiểu Ách nhìn Ách Nạn, Ách Nạn gật đầu: "Đọc đi!"

Tiểu Ách lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Diệp Huyền, đọc cổ tịch cùng hắn.

Đây đều là những gì trân quý nhất của vũ trụ này. Bỏ bừa một cuốn cổ tịch ra bên ngoài cũng đủ khiến cả vũ trụ chấn động!

Diệp Huyền và Tiểu Ách cùng nhau đọc, thỉnh thoảng hai người còn thảo luận!

Đạo Nhất ngồi trước mặt Ách Nạn, nàng liếc nhìn bàn cờ, lắc đầu nói: "Tài chơi cờ của Tiểu Ách chán thật đấy!"

Nói đoạn, nàng đi một nước cờ đen. Cờ đen hạ xuống, thế cờ vốn đang bị ép đến đường cùng đã sống trở lại!

Ách Nạn cũng hạ cờ: "Ngươi muốn làm gì?"

Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi thấy sao?"

Ách Nạn lắc đầu: "Hắn rất hận ngươi, nếu cho hắn cơ hội thì hắn sẽ giết ngươi mà không cần do dự!"

Đạo Nhất gật đầu: "Ta biết!"

Ách Nạn khẽ nói: "Đạo Nhất, nếu như ngươi muốn hắn trở nên ưu tú hơn thì không nên hành động quá tuyệt tình. Ngươi hủy diệt Bất Tử Đế Tộc, hắn sẽ không tha thứ cho ngươi đâu!"

Đạo Nhất lại lắc đầu: "Ta biết!"

Ách Nạn không khỏi nhíu mày, Đạo Nhất đột nhiên ngửa người ra phía sau, tựa lưng lên ghế, khoác hai tay lên đầu, khẽ nói: "Có nhiều người giúp đỡ hắn quá rồi! Trông hắn có vẻ thê thảm, mệt mỏi, nhưng thực ra hắn sẽ không chết, bởi vì luôn có người giúp hắn những khi quan trọng! Mọi người đều là người tốt... cũng phải có người tới làm người xấu chứ?"

Nói đoạn, nàng quay đầu nhìn Diệp Huyền phía xa xa: "Ta sẽ càng mạnh tay với hắn hơn!"

Bên ngoài căn nhà trúc, không biết trời đã đổ mưa từ lúc nào, kèm theo đó là chút hơi lạnh.

Trong nhà trúc, Diệp Huyền và Tiểu Ách yên lặng đọc sách, cả hai đều rất nghiêm túc.

Đạo Nhất và Ách Nạn ở bên cạnh yên lặng chơi cờ.

Rất an tĩnh!

Diệp Huyền đọc sách rất nhập tâm, cực kì nhập tâm. Cuốn võ học mà hắn đọc có tên Đại Đạo Quy Nhất!

Trong đó viết về bản chất của vô số đại đạo, bao gồm cả kiếm đạo...

Ngày xưa Diệp Huyền không có một phương hướng nào cả, cũng không có nơi để học, song giờ thì hắn đã có.

Hắn biết, đây là cơ hội của mình.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Diệp Huyền đều đọc sách hăng say, sau đó tham ngộ. Nhiều khi hắn cũng thỉnh giáo Đạo Nhất, Đạo Nhất cũng sẽ giải đáp.

Cứ thế, một tháng trôi qua!
Bình Luận (0)
Comment