Chương 3000: Đi cứu người
Chương 3000: Đi cứu người
Trong một tháng này, cảnh giới kiếm đạo của Diệp Huyền mặc dù mới chỉ ở Phá Phàm cảnh, song tâm cảnh của hắn đã có tiến bộ lớn.
Sự thật chứng minh, muốn tiến bộ thì không chỉ cần chiến đấu mà còn cần phải học tập, bởi lẽ học tập có thể giúp ngươi biết được nhiều thiếu sót của mình, sẽ giúp ngươi tìm được phương hướng, một phương hướng có thể cố gắng!
Chiến đấu mù quáng là không được!
Đương nhiên, chỉ học mà không có thực chiến thì càng không được!
Nói tóm lại, trong một tháng này, Diệp Huyền đã thu hoạch được rất nhiều điều!
Tuy nhiên, hắn lại có cảm giác rằng mình rất vô tri, chẳng biết gì về võ đạo trong thế giới này, cũng chẳng biết gì về kiếm đạo.
Càng tiến bộ thì càng cảm thấy mình vô tri!
Lúc này Diệp Huyền mới hiểu ra tại sao vũ trụ pháp tắc lại mạnh như vậy! Bởi vì từ nhỏ những vũ trụ pháp tắc này đã được giáo dục về võ đạo văn minh... Sao họ không mạnh cho được?
Hôm ấy, Đạo Nhất rời khỏi căn nhà trúc, không biết nàng đã đi đâu.
Diệp Huyền đọc một cuốn cổ tịch hồi lâu rồi bỗng đi đến trước mặt Ách Nạn. Ách Nạn nhìn hắn mà không lên tiếng.
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: "Đạo Nhất đâu?"
Thực ra hắn cũng không vừa mắt Ách Nạn lắm, dẫu sao thì sở dĩ hắn thê thảm đến thế này một phần cũng bởi nữ nhân kia!
Ách Nạn chỉ nói: "Đi làm một vài chuyện rồi!"
Diệp Huyền liếc nhìn nàng: "Ta hỏi một câu được không?"
Ách Nạn nhìn hắn, nàng không đáp lời.
Diệp Huyền đặt cuốn cổ tịch trong tay lên bàn: "Trong này có viết đại đạo là chính mình. Ta có đọc một đoạn như thế, nhưng ta biết ý nghĩa thực sự trong đó chắc chắn không chỉ dừng lại ở những gì mà ta biết, ngươi có thể giải thích rõ ràng cho ta không?"
Ách Nạn không lên tiếng.
Diệp Huyền gật đầu: "Làm phiền rồi!"
Nói đoạn, hắn bèn cầm cuốn cổ tịch, đứng dậy rời đi. Lúc này, Ách Nạn bỗng nhiên nói: "Đại đạo là chính mình, tức là đạo chính là ngươi, ngươi không cần phải theo đuổi đại đạo, ngươi nên phát hiện chính mình, nhận thức chính mình, vượt qua chính mình, cuối cùng hủy diệt chính mình!"
Diệp Huyền nhíu mày: "Cái trước thì ta biết, cái sau thì... hủy diệt chính mình ư?"
Ách Nạn lạnh nhạt nói: "Có biết bươm bướm không?"
Diệp Huyền gật đầu: "Biết!"
Ách Nạn bỗng hỏi: "Trước bươm bướm là gì?"
Nghe vậy, đôi đồng tử của Diệp Huyền bèn co lại. Hắn siết chặt cuốn cổ tịch trong tay phải, hồi lâu sau mới nói: "Ta hiểu rồi!"
Kết tằm hóa bướm!
Lột xác!
Hủy diệt chính mình không phải là khiến mình chết đi mà là lột xác!
Nghĩ đến đây, hắn đã thông suốt!
Hắn không trực tiếp đạt tới Diệt Phàm cảnh mà vẫn là Phá Phàm cảnh. Có điều lúc này tâm cảnh của hắn đã khác, chỉ cách một lớp giấy mỏng nữa thôi là có thể tới Diệt Phàm!
Diệp Huyền đứng dậy bước ra khỏi căn nhà trúc, hắn nhìn hồ nước phía xa xa. Nhộng phải kết tằm rồi mới có thể hóa thành bướm, con người cũng cần phải lột xác thì mới trở thành một "bản thân" khác.
Diệt Phàm!
Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất rồi từ từ nhắm hai mắt lại!
Tịnh khí ngưng thần!
Tham ngộ!
Bên trong căn nhà trúc, Ách Nạn liếc nhìn Diệp Huyền, nàng không lên tiếng.
Lúc này, Tiểu Ách ngồi xuống trước mặt Ách Nạn, khẽ nói: "Đạo Nhất sẽ giết hắn sao?"
Ách Nạn lắc đầu: "Sẽ không?"
Tiểu Ách lại hỏi: "Nàng ta muốn làm gì?"
Ách Nạn đáp: "Ngươi thấy nàng ta có đáng sợ không?"
Tiểu Ách gật đầu.
Ách Nạn quay đầu nhìn Diệp Huyền đang tĩnh tọa phía xa: "Còn có người đáng sợ hơn cả nàng ta! Nếu như đến nàng ta mà chủ nhân cũng không đối phó được thì năm năm sau, hắn sẽ rất thê thảm, thê thảm hơn hiện giờ cả trăm lần ấy chứ!"
Tiểu Ách trầm giọng nói: "Dị duy nhân?"
Ách Nạn nói: "Chỉ là một phần thôi!"
Tiểu Ách đột nhiên nói: "Rốt cuộc hắn phải mạnh đến mức nào thì mới không thê thảm đến vậy?"
Ách Nạn cúi đầu nhìn bàn cờ trước mặt, hồi lâu sau nàng mới khẽ nói: "Ta cũng không biết! Đạo Nhất cũng không biết! Điều duy nhất chúng ta biết là hiện giờ hắn rất yếu, cực kì yếu..."
Tiểu Ách quay đầu nhìn Diệp Huyền, trong mắt thoáng hiện vẻ đau lòng.
Trực giác mách bảo nàng rằng dù Diệp Huyền có cố gắng thế nào thì kẻ địch của hắn đều mạnh hơn hắn rất nhiều!
Hiện giờ hắn đã ngang ngửa vô địch, song kẻ địch của hắn là ai chứ?
Là Hư Vô tộc, là vũ trụ pháp tắc!
Đừng nói vũ trụ pháp tắc, đến Hư Vô tộc mà hắn cũng không đánh lại được. Mà dù có đánh lại được Hư Vô tộc thì vẫn còn vũ trụ pháp tắc đấy!
Tuy nhiên, nàng biết, dù Diệp Huyền đạt tới Siêu Thần cảnh thì hắn cũng không đánh lại được vũ trụ pháp tắc. Cường giả Siêu Thần cảnh vẫn rất yếu so với vũ trụ pháp tắc!
Dù Diệp Huyền có đánh lại được vũ trụ pháp tắc thì vẫn còn dị duy nhân đang chờ hắn!
Dù hắn có nỗ lực thế nào, liều mạng đến mấy thì kẻ địch vẫn luôn mạnh hơn hắn rất nhiều.
Quá khó khăn!
Tiểu Ách khẽ nói: "Ta muốn giúp hắn!"
Ách Nạn nhìn Tiểu Ách, hồi lâu sau nàng khẽ nói: "Ngươi sẽ chết!"
Sẽ chết!
Không phải có thể sẽ chết!
Tiểu Ách nhìn thẳng vào Ách Nạn: "Ta không hối hận!"
Ách Nạn trầm mặc hồi lâu rồi lắc đầu: "Nha đầu ngốc..."
Trong khoảng thời gian tiếp đó, ngày nào Diệp Huyền cũng đọc sách, không đọc sách thì tĩnh tâm tham ngộ.
Lại một tháng trôi qua.
Hôm ấy, Đạo Nhất đột nhiên trở lại!
Nàng đi tới bên cạnh Diệp Huyền đang tham ngộ bên hồ: "Đi với ta!"
Diệp Huyền mở mắt, hắn nhìn nàng: "Đi đâu?"
Đạo Nhất nói: "Đi cứu người!"
Diệp Huyền nhíu mày: "Cứu ai?"
Đạo Nhất đáp: "Niệm tỷ của ngượi!"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi, hắn lập tức đứng dậy, phẫn nộ nói: "Ngươi đã làm gì nàng ấy?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Ta giết nàng ta!"
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào nàng, Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi có thể làm gì được ta?"