Chương 3001: Thiêu đốt linh hồn
Chương 3001: Thiêu đốt linh hồn
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Đừng làm hại nàng ấy!"
Vẻ mặt Đạo Nhất đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Ta nói với ngươi lần cuối cùng, đừng bao giờ mong mỏi kẻ địch sẽ nhân từ với ngươi! Sau này ngươi cứu ta một lần, ta sẽ giết một người bên cạnh ngươi, giết đến khi tất cả người bên cạnh ngươi đều chết mới thôi!"
Diệp Huyền nhìn Đạo Nhất, hắn siết chặt tay phải.
Đạo Nhất cười nói: "Muốn đánh ta à?"
Diệp Huyền lạnh lùng nói: "Chúng ta đi cứu nàng ấy!"
Đạo Nhất chớp mắt: "Là ngươi! Không phải ta!"
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền cũng đi theo.
Tiểu Ách đang định đi theo thì bị Ách Nạn ngăn lại!
Không chỉ Tiểu Ách bị ngăn lại mà Tiểu Mộ đang ẩn mình cũng bị Ách Nạn ngăn không cho đi theo!
Đạo Nhất đưa Diệp Huyền tới một thế giới nào đó. Thế giới này mờ ảo, xung quanh toàn gió lạnh đến thấu xương.
Ở phía xa xa có một ngọn núi lớn. Ngọn núi đó nằm bên một vực thẳm. Diệp Huyền nhìn thấy một cỗ quan tài, quan tài treo thẳng bên vực, bên trong quan tài có một nữ tử!
Nữ tử này không phải ai khác mà chính là Mộ Niệm Niệm!
Trông thấy Mộ Niệm Niệm, hai tay Diệp Huyền lập tức siết lại!
Đạo Nhất nhìn hắn: "Mộ Niệm Niệm, Ngũ Duy Thiên Đạo, một nữ tử rất ưu tú! Vì ngươi mà nàng ta đã từng chết một lần! Hiện giờ nàng ta sắp chết thêm lần nữa! Ngươi có nửa canh giờ, nếu ngươi có thể đi đến chỗ đó trong nửa canh giờ thì có thể cứu nàng ta. Nếu như không thể, nàng ta chắc chắn sẽ chết! Giống như Bất Tử Đế Tộc ấy, nàng ta sẽ chết thật sự, bởi lẽ thần hồn của nàng ta sẽ tan nát, không có cơ hội luân hồi!"
Diệp Huyền nhìn Đạo Nhất: "Ngươi có thể nhắm vào ta!"
Đạo Nhất mỉm cười: "Hiện giờ ta đang nhắm vào ngươi còn gì?"
Diệp Huyền nhìn nàng: "Ta chết thì ngươi có tha cho tất cả mọi người không?"
Đạo Nhất nhìn hắn: "Ngươi đang cầu xin ta à?"
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Đạo Nhất bỗng mỉm cười: "Ngươi đang lãng phí rất nhiều thời gian đấy!"
Diệp Huyền liếc nhìn nàng sau đó quay người đi về phía ngọn núi. Hắn sử dụng luôn Thời Không Thoa Hoa, chớp mắt đã tới trước cỗ quan tài kia. Đúng lúc hắn định chạm vào quan tài thì một thanh đại đạo bỗng nhiên giáng xuống từ bầu trời!
Cường giả Siêu Thần cảnh!
Sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi, hắn quét ngang kiếm chắn.
Rầm!
Diệp Huyền rơi xuống từ không trung, cuối cùng đập mạnh xuống đất.
Ầm ầm!
Bốn bề xung quanh sụp đổ!
Đúng lúc ấy, một tàn ảnh bỗng xuất hiện phía sau hắn. Diệp Huyền còn chưa kịp phản ứng thì một thanh chủy thủ đã quét ngang qua cổ họng hắn.
Sát thủ Siêu Thần cảnh!
Hơn nữa còn là hai cường giả Siêu Thần cảnh!
Đạo Nhất đi tới trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn hắn: "Ngươi đã thua rồi! Có điều, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội nữa, hãy nhớ đây là cơ hội cuối cùng!"
Diệp Huyền nhìn chằm chằm Đạo Nhất: "Ta mới đạt Phá Phàm!
Đạo Nhất nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng: "Kẻ địch của ngươi sẽ thương tiếc cho ngươi chỉ bởi ngươi yếu sao? Hay là ngươi mong kẻ địch sẽ công bằng với ngươi? Ngươi tỉnh lại đi! Kẻ địch của ngươi sẽ không tha cho ngươi, càng không thương xót ngươi chỉ bởi ngươi mới đạt Phá Phàm thôi đâu!"
Nói đoạn, nàng bèn bước sang một bên, còn vị sát thủ phía sau Diệp Huyền lại bỗng biến mất.
Trên đỉnh núi, một nam tử trung niên cầm trường đao đang đứng!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn quan tài chứa Mộ Niệm Niệm, hắn siết chặt tay phải.
Đạo Nhất nói: "Hãy nhớ, ta sẽ không cho ngươi thêm cơ hội nào nữa! Nếu như ngươi thất bại thì ngươi sẽ không chết, nhưng Niệm Niệm sẽ chết! Mà trò chơi cũng sẽ không kết thúc. Sau khi nàng ta chết, bên trong quan tài sẽ là người khác, người mà ngươi thân nhất!"
Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu, hắn đứng dậy đi về phía xa. Khoảnh khắc bước được bước đầu tiên, hắn đã sử dụng luôn huyết mạch chi lực!
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, cả người hắn biến thành một huyết nhân!
Sát thủ Siêu Thần cảnh!
Diệp Huyền hiểu rõ, thực lực của tên sát thủ này cũng chỉ kém Tiểu Mộ mà thôi. Muốn thắng được người này thì hắn chỉ còn cách cố hết sức!
Sử dụng hết tất cả các chiêu!
Diệp Huyền chầm chậm bước về phía xa xa, khi hắn bước tới chân núi thì một đường hàn mang bỗng xuất hiện phía sau người hắn.
Diệp Huyền lập tức dùng Kiếm Vực, tuy nhiên Kiếm Vực vừa xuất hiện thì đã bị thanh chủy thủ kia đập tan. Mà khoảnh khắc đó, hắn bỗng nhiên quay người đâm một kiếm.
Thế nhưng khoảnh khắc hắn xuất kiếm, tên sát thủ kia đã lặn mất tăm.
Kiếm của hắn đâm vào khoảng không!
Bầu không khí tĩnh lặng trong giây lát, ngực trái của Diệp Huyền bỗng nhiên nứt toác, máu tươi trào ra!
Hắn quay người tiếp tục đi về phía trước. Chưa đi được mấy bước, một đường hàn mang nữa lại xuất hiện trước mặt hắn. Lần này đường hàn mang chém thẳng về phía cổ họng hắn.
Diệp Huyền phản ứng cực nhanh, vội nghiêng người tránh.
Vụt!
Một thanh chùy thủ xoẹt qua cổ họng hắn!
Hắn đang định ra tay thì tên sát thủ kia đã biến mất.
Diệp Huyền bước lên phía trước một bước. Khoảnh khắc hắn bước lên, một thanh chủy thủ đột nhiên xuất hiện phía sau hắn. Hắn không quay người mà xoay cổ tay, đâm kiếm ra phía sau.
Cách đánh đồng quy vu tận!
Thế nhưng hắn lại đâm kiếm vào khoảng không, bởi lẽ tên sát thủ kia lại biến mất. Song phía sau gáy Diệp Huyền vẫn có một vết đâm khá sâu!
Đối phương không chọn cách đồng quy vu tận với hắn, bởi lẽ đối phương đang chiếm ưu thế lớn, hoàn toàn không cần phải đồng quy vu tận!
Diệp Huyền đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn quan tài, thời gian của hắn không còn nhiều nữa.
Hắn biết, Đạo Nhất không hề dọa mình, nàng thực sự sẽ giết Niệm tỷ!
Một lát sau, Diệp Huyền khẽ nói: "Đạo Nhất, ngươi nói lời giữ lời không?"
Đạo Nhất nhìn hắn: "Chỉ cần ngươi có thể chạm vào quan tài thì ta sẽ thả nàng ta!"
Diệp Huyền gật đầu: "Được!"
Dứt lời...
Phừng!
Cơ thể Diệp Huyền bùng cháy!
Hắn không thiêu đốt thọ mệnh mà đang thiêu đốt linh hồn...
Trông thấy cảnh tượng ấy, Đạo Nhất sững sờ.
Lấy mạng đổi mạng!
Hắn đã dùng tính mạng của mình để cứu mạng Mộ Niệm Niệm!