Chương 3002: Hắn đã cố hết sức rồi
Chương 3002: Hắn đã cố hết sức rồi
Thiêu đốt linh hồn...
Không thể không nói, lúc này Đạo Nhất thấy ngạc nhiên.
Nàng không ngờ Diệp Huyền lại thiêu đốt cả linh hồn.
Lúc này, Ách Nạn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đạo Nhất, nàng nhìn Diệp Huyền đang đốt cháy linh hồn phía xa xa, khẽ nói: "Ngươi ép hắn quá rồi!"
Đạo Nhất không đáp lời.
Ở phía xa xa, sau khi đốt cháy linh hồn, Diệp Huyền khẽ nhón chân, cả người xông lên.
Uỳnh!
Một tiếng kiếm vang đội.
Chết!
Giờ khắc này hắn thực sự muốn chết.
Mà cũng không thể nói là hắn muốn chết mà là không thể không chết đúng hơn!
Khi đối mặt với hai cường giả Siêu Thần cảnh, ngoài thiêu đốt linh hồn ra thì hắn thực sự không còn cách nào nữa!
Nếu như có chút ít cách giải quyết thì hắn sẽ cố gắng thử!
Thế nhưng thực sự không có cách gì cả!
Hắn mới chỉ đạt Phá Phàm cảnh!
Đối mặt với hai cường giả Siêu Thần cảnh, Diệp Huyền chẳng còn cách nào ngoài thiêu đốt linh hồn!
Hắn chỉ đành chọn cách này, liều mạng đến cuối cùng!
Nếu như có thể cứu được Niệm tỷ là tốt nhất, nếu như không thể thì hắn sẽ chết cùng Niệm tỷ!
Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền đã tới trước cỗ quan tài. Lúc này, một thanh đại đao chém về phía hắn!
Diệp Huyền xuất kiếm.
Uỳnh!
Kiếm quang vỡ tan, Diệp Huyền rơi xuống từ không trung.
Trong không trung, hắn nhìn quan tài chứa Mộ Niệm Niệm, máu không ngừng trào ra từ khóe miệng hắn: "Niệm tỷ... xin lỗi... ta đã cố gắng hết sức rồi... xin lỗi..."
Nói đoạn, hai hàng lệ rơi xuống từ đôi mắt hắn.
Hắn còn rất nhiều điều lưu luyến, Diệp Linh, An Lan Tú, Tiểu Ách, Thanh Nhi... rồi cả những người còn lại trong Bất Tử Đế Tộc, Ngũ Duy vũ trụ nữa... còn rất rất nhiều!
Diệp Huyền cũng muốn sống, muốn bảo vệ những người mà hắn quan tâm. Hắn muốn gặp Diệp Linh, gặp Thanh Nhi, muốn gặp An Lan Tú, gặp Trương Văn Tú, muốn gặp Thác Bạt Ngạn ở Khương quốc xa xôi...
Thế nhưng hắn thực sự hết cách.
Hắn đã cố hết sức rồi!
Thực sự đã cố hết sức!
Dần dần, tất cả mọi người càng lúc càng mơ hồ...
Diệp Huyền chầm chầm nhắm hai mắt lại: "Thanh Nhi... đừng cứu ta nữa. Ta mệt quá rồi... ta... muốn... nghỉ ngơi..."
Đúng lúc Diệp Huyền sắp sửa rơi xuống mặt đất thì một bàn tay đã đỡ lấy hắn.
Đạo Nhất!
Đạo Nhất ôm lấy người, tay phải nàng khẽ đặt trước ngực hắn. Linh hồn đang cháy phừng phừng trong cơ thể Diệp Huyền lập tức dịu lại.
Nàng khẽ lau nước mắt trên mặt Diệp Huyền, nói: "Mệt rồi thì nghỉ ngơi một chút đi!"
Ách Nạn nhìn Đạo Nhất: "Ngươi thực sự hủy diệt Bất Tử Đế Tộc sao?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi nói xem?"
Ách Nạn lắc đầu: "Ngươi sẽ không hủy diệt Bất Tử Đế Tộc, bởi từ trước đến nay ngươi sẽ không khiến hắn tổn thương."
Đạo Nhất nhìn Diệp Huyền trong lòng, nàng khẽ mỉm cười: "Ta chưa từng ôm hắn như vậy bao giờ!"
Ách Nạn nhìn nàng: "Tại sao ngươi phải khiến hắn hận ngươi chứ!"
Đạo Nhất khẽ vuốt má Diệp Huyền: "Ách Nạn, các ngươi đều quá an nhàn! Bao gồm cả chủ nhân! Cái gì chủ nhân cũng nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp, thế nhưng hắn lại quên mất một điều rằng giấc mơ mới là đẹp nhất, còn hiện thực thì tàn khốc, rất tàn khốc."
Nói đoạn, tay trái nàng nắm chặt lấy bàn tay đã nứt toác của Diệp Huyền. Rất nhanh sau đó, vết thương trên người hắn bắt đầu hồi phục từng chút một.
Đạo Nhất lại nói: "Chỉ khi mất đi mới hiểu thế nảo là trân trọng! Nếu không để hắn mất đi thì hắn sẽ không biết những gì hiện giờ hắn đang có quý trọng đến nhường nào! Nếu như không khiến hắn tuyệt vọng một chút thì hắn sẽ không biết cuộc sống lại tốt đẹp đến vậy. Chỉ có mất đi, chỉ có tuyệt vọng, chỉ khi bất lực, chỉ khi muốn chết thì hắn mới trưởng thành được. Mà nếu hắn không trưởng thành thì sau này hắn sẽ càng tuyệt vọng hơn!"
Ách Nạn trầm giọng nói: "Dị duy nhân?"
Đạo Nhất khẽ lắc đầu: "Đừng hỏi nữa! Biết nhiều cũng không phải chuyện gì tốt!"
Nói đoạn, nàng bèn ôm Diệp Huyền rời đi.
Ách Nạn quay người nhìn quan tài ở bên vực thẳm, bên trong quan tài đã trống rỗng!
Một lát sau, Ách Nạn cũng quay người rời đi.
Trong một tinh không nào đó, tại một ngôi nhà trúc có một chiếc bàn và một tòa tháp nhỏ.
Đây chính là nơi ở của Đạo Nhất!
Lúc này, Đạo Nhất bỗng bước vào. Trông thấy nàng, tiểu tháp bèn trốn sang một bên.
Đạo Nhất không thèm quan tâm đến nó mà bước đến bên giường. Trên giường có một nữ tử đang nằm, nữ tử này không phải ai khác mà chính là Mộ Niệm Niệm!
Đạo Nhất khẽ mỉm cười: "Tỉnh dậy!"
Dứt lời, Mộ Niệm Niệm đột nhiên mở mắt. Khi nhìn thấy nàng, Mộ Niệm Niệm nói: "Vũ trụ pháp tắc!"
Đạo Nhất gật đầu: "Đúng vậy!"
Mộ Niệm Niệm liếc nhìn nàng: "Tại sao lại tha cho ta?"
Đạo Nhất mỉm cười, nàng lấy một cuốn cổ tịch ra đặt trước mặt Mộ Niệm Niệm: "Niệm Niệm cô nương, từ giờ trở đi ngươi cứ ở đây tu luyện cho tốt! Còn về hắn thì ngươi không cần quan tâm nữa! Các ngươi càng quan tâm nhiều thì càng hại hắn thôi! Bởi vì sau này khi các ngươi đều bất lực, các ngươi cũng sẽ rất tuyệt vọng."
Nói đoạn, nàng quay người rời đi. Khi đi đến cửa, nàng lại nhìn tiểu tháp ở phía xa xa: "Tiểu tháp, ngoan ngoãn vào đấy, bằng không ta sẽ đập nát ngươi."
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi!
Tiểu tháp: "..."
Bên trong ngôi nhà trúc, Mộ Niệm Niệm nhìn cuốn cổ tịch trước mặt mà trầm mặc.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Diệp Huyền chầm chậm mở mắt ra. Đập vào mắt là một hồ nước, mặt hồ tĩnh lặng, lấp lánh!
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh hắn: "Tỉnh rồi?"
Diệp Huyền quay đầu nhìn, Đạo Nhất ngồi ngay bên cạnh hắn, lúc này đang vừa cười vừa nhìn hắn.
Diệp Huyền khẽ nói: "Ta vẫn chưa chết sao?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Có phải ngươi rất thất vọng không?"
Diệp Huyền khẽ gật đầu: "Hơi hơi!"
Đạo Nhất mỉm cười: "Muốn chết? Không đơn giản vậy đâu!"
Diệp Huyền nhìn nàng: "Niệm tỷ vẫn còn sống, đúng chứ?"
Đạo Nhất do dự một lúc rồi gật đầu.
Nàng không muốn kích thích Diệp Huyền nữa!