Chương 3003: Mạng đổi mạng
Chương 3003: Mạng đổi mạng
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn quay người nhìn về hồ nước phía xa xa. Hắn tựa người lên bậc đá, không lên tiếng.
Khoảnh khắc ấy, hắn bỗng nhiên thấy hơi nhẹ nhõm!
Hình như nhận ra gì đó, hắn bỗng xòe tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Diệt Phàm cảnh!
Hắn đã đạt tới Diệt Phàm cảnh!
Diệp Huyền có hơi bất ngờ.
Lúc này, Đạo Nhất ở bên cạnh mỉm cười: "Ngươi đã dùng mạng để đổi lấy đấy!"
Diệp Huyền liếc nhìn nàng: "Muốn chết cũng có thể đột phá sao?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Nhưng không đơn giản như vậy đâu! Sở dĩ ngươi có thể đột phá là còn một nguyên nhân nữa, đó chính là cảm ngộ trong hai tháng nay của ngươi."
Diệp Huyền khẽ nói: "Ta hiểu rồi!"
Đạo Nhất đột nhiên chỉ vào mặt hồ phía trước: "Nhìn thấy mấy con cá kia không?"
Diệp Huyền nhìn mặt hồ, trong hồ có rất nhiều cá đang tung tăng.
Đạo Nhất mỉm cười: "Nếu như ngươi và ta đánh nhau trong đó thì ngươi thấy mấy con cá đó sẽ như thế nào?"
Diệp Huyền nói: "Sẽ chết!"
Đạo Nhất gật đầu: "Thực ra trong vũ trụ rộng lớn này rất ít người có thể làm chủ vận mệnh của mình! Rất nhiều người trong vũ trụ này thường nói nghịch thiên cải mệnh, thực ra không có ai có thể thực sự nắm giữ vận mệnh của mình cả! Đương nhiên, trừ ba vị kiếm tu phía sau ngươi ra."
Diệp Huyền khẽ nói: "Ngươi có thể cho ta biết rốt cuộc ngươi muốn làm gì không?"
Đạo Nhất mỉm cười nói: "Suy nghĩ của ngươi sai rồi! Hiện giờ ngươi nên nghĩ xem nếu ta đã không giết ngươi thì ngươi phải lợi dụng điều này để trở nên mạnh hơn. Còn về những thứ khác thì ngươi biết cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Diệp Huyền gật đầu: "Được!"
Đạo Nhất đột nhiên huơ tay phải, mặt hồ phía xa xa bỗng trở thành một quang mạc cực lớn. Bên trong quang mạc là cảnh Diệp Huyền và tên sát thủ kia giao đấu trước đó!
Trước đó, Diệp Huyền không nhìn thấy tên sát thủ, chỉ khi tên sát thủ ra tay thì hắn mới nhận ra đối phương. Thế nhưng lúc này, hắn có thể nhìn thấy tên sát thủ kia, thậm chí tên sát thủ nghĩ gì hắn cũng có thể cảm nhận được!
Diệp Huyền nhìn Đạo Nhất với vẻ hơi khó tin.
Đạo Nhất mỉm cười: "Biết điểm thiếu sót của ngươi chưa?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Biết rồi!"
Lúc này, hắn có thể biết được suy nghĩ của tên sát thủ kia nên đương nhiên cũng biết được thiếu sót của mình. Bởi lẽ hắn nhận ra, tất cả ý nghĩ cũng như phản ứng lúc đó của hắn đều nằm trong dự tính của tên sát thủ kia!
Điều quan trọng nhất là Diệp Huyền nhận ra tên sát thủ kia đã hạ cảnh giới!
Khi sát thủ tấn công hắn, đối phương chỉ có Phá Phàm cảnh!
Hắn không bị cảnh giới áp chế mà bị ý chí chiến đấu áp chế!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền không khỏi toát mồ hôi, hắn còn tưởng tên sát thủ kia đang bắt nạt mình...
Đạo Nhất cười nói: "Trước đó ngươi vẫn luôn thấy mình chẳng khác gì vô địch, giờ thì sao?"
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: "Ta đã tự đại rồi!"
Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi hiểu là tốt! Khi ngươi cho rằng mình vô địch, đó là một loại tự mãn, như một cái cốc vậy, nếu cốc đầy nước thì khó mà đựng thêm thứ gì khác. Trăng có tròn có khuyết, nước đầy sẽ tràn, người tự mãn thì sẽ kiêu căng!"
Nói đoạn, nàng lại nhìn quang mạc phía mặt hồ: "Xem cho kĩ, học cho kĩ, đừng thấy các ngươi chỉ giao thủ vài hồi mà lầm tưởng, mấy hiệp giao thủ này chứa đựng rất nhiều điều. Nếu ngươi có thể hiểu thấu được thì sẽ tiến bộ rất lớn đấy!"
Nói đoạn, nàng bèn đứng dậy đi về phía ngôi nhà trúc.
Bên hồ nước, Diệp Huyền nhìn quang mạc trên mặt hồ, hắn xem một cách rất nghiêm túc.
Mỗi lần xem lại hắn đều gặt hái được những điều mới mẻ!
Bên trong ngôi nhà trúc, Đạo Nhất ngồi xuống trước bàn cờ, đối diện nàng là Ách Nạn, mà phía sau Ách Nạn là Tiểu Ách.
Tiểu Mộ cũng có mặt!
Ánh mắt Tiểu Mộ không rời khỏi Diệp Huyền.
Ách Nạn đột nhiên nói: "Lão bát Đâu?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Đang ẩn mình dưới hạ giới!"
Ách Nạn trầm giọng nói: "Ngày xưa chủ nhân từng gặp người bảo vệ của nàng ta, chính là Dĩ Tân. Thế nhưng khi đó nàng ta không hiện thân!"
Đạo Nhất mỉm cười: "Nàng ta không dám! Một là sợ ta, hai là sợ kiếm tu phía sau chủ nhân. Vị kiếm tu đó tính tình hung dữ lắm, nếu nàng ta mà xuất hiện thì e là sẽ bị giết mất!"
Ách Nạn gật đầu, nàng lại hỏi: "Tiếp theo đây ngươi định làm gì?"
Đạo Nhất liếc nhìn Diệp Huyền phía bên ngoài: "Để hắn tiến bộ!"
Ách Nạn nhíu mày, Đạo Nhất mỉm cười: "Ta sẽ đổi cách khác!"
Ách Nạn nhìn nàng: "Năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đạo Nhất khẽ mỉm cười: "A Mệnh nói không sai, là ta đã phản bội chủ nhân!"
Ách Nạn lắc đầu: "Ta và lão cửu - Luân Hồi pháp tắc là người cuối cùng gặp chủ nhân. Chủ nhân nói muốn chúng ta đừng trách ngươi!"
Đạo Nhất lắc đầu, khẽ nói: "Chủ nhân là một tên ngốc!"
Ách Nạn nhìn nàng: "Năm xưa đã xảy ra chuyện gì?"
Đạo Nhất cười nói: "Ta không muốn nói!"
Ách Nạn khẽ gật đầu: "Được!"
Nói đoạn, nàng dừng lại một chút rồi lại bảo: "Ngươi thực sự đã giết lão thất ư?"
Lão Thất chính là Sinh Mệnh pháp tắc!
Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi đoán xem!"
Ách Nạn lắc đầu: "Ngươi không giết nàng ta! Thế nhưng không thể cứu người trước mặt nữ nhân đó!"
Đạo Nhất khẽ nói: "Ngươi nói phải! Ta không thể cứu người trước mặt nàng ta, trừ phi..."
Nói đoạn, nàng lại lắc đầu cười: "Không nhắc đến chuyện này nữa! Hiện giờ điều chúng ta cần làm là lợi dụng năm năm này cho tốt! Năm năm... đúng là không nhiều mà!"
Ách Nạn đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, Diệp Huyền phía bên ngoài bỗng nhiên bước vào. Hắn nhìn Đạo Nhất: "Ta phải đánh với tên sát thủ kia một lần nữa!"
Đạo Nhất mỉm cười: "Thật sao?"
Diệp Huyền gật đầu: "Thật!"
Đạo Nhất mỉm cười, nàng khẽ phất tay. Chỉ trong chốc lát, Diệp Huyền đã xuất hiện trong một tinh vực nào đó, tinh vực này lặng như tờ, thích hợp để chiến đấu!
Lúc này, một đường hàn mang bỗng nhiên xuất hiện trước cổ họng hắn.
Diệp Huyền không thèm quan tâm đến đường hàn mang ấy mà chĩa kiếm đâm thẳng về phía trước!
Lấy mạng đổi mạng!
Hắn rất rõ rằng đối mặt với tên sát thủ này, tốc độ của hắn đã bị áp chế. Hắn không thể phòng ngự phản công, càng không thể đánh đòn phủ đầu!
Hắn chỉ có thể lấy mạng đổi mạng!