Chương 3004: Đương nhiên là nhớ
Chương 3004: Đương nhiên là nhớ
Mà Diệp Huyền cũng hiểu rằng mình không thể dùng kiếm, bởi kiếm quá dài. Sau khi tốc độ của đối phương đè bẹp hắn, dùng kiếm dài không còn là ưu thế nữa mà sẽ đẩy hắn vào thế yếu!
Hắn đang đánh cược, đánh cược đối phương sẽ không lấy mạng đổi mạng với hắn!
Mà Diệp Huyền đã cược trúng!
Khi đường hàn mang kia cách cổ họng hắn khoảng nửa thước thì biến mất. Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền lập tức thi triển Kiếm Vực, hắn không dùng Kiếm Vực để trấn áp đối phương mà để cảm nhận vị trí của đối phương!
Kiếm Vực vừa xuất hiện đã vỡ tan, thế nhưng Diệp Huyền đột nhiên đâm kiếm về phía bên phải.
Uỳnh!
Kiếm chém xuống, không gian tan vỡ, một tàn ảnh lóe lên trong không gian vỡ tan ấy!
Là tên sát thủ kia!
Sát thủ nhìn Diệp Huyền, trong mắt đối phương là vẻ lạnh lùng.
Đạo Nhất ở bên cạnh mỉm cười: "Ngươi biết nàng ta sẽ không đồng quy vu tận với ngươi mà!"
Diệp Huyền gật đầu: "Một sát thủ, trừ phi có thâm cừu đại hận gì, bằng không sẽ không đồng quy vu tận với người khác đâu!"
Nói đoạn, hắn liếc nhìn sát thủ: "Đánh với vị cô nương này đến đây đã là cực hạn của ta rồi!"
Đạo Nhất mỉm cười: "Không phải cực hạn!"
Diệp Huyền nhìn nàng, Đạo Nhất khẽ mỉm cười: "Vẫn còn có thể làm tốt hơn nữa!"
Diệp Huyền không hiểu: "Làm kiểu gì?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi tự ngộ đi!"
Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu rồi nhìn về phía sát thủ: "Tiếp tục!"
Trong tinh không, Diệp Huyền tiếp tục tập luyện với sát thủ.
Ban đầu hắn vẫn bị áp chế.
Song dần dần thế trận giữa hai người đã trở nên ngang hàng.
Đương nhiên, đó là bởi sát thủ đã hạ cảnh giới của mình xuống, bằng không với thực lực hiện giờ của Diệp Huyền vẫn chưa thể đối kháng với cường giả Siêu Thần cảnh.
Ách Nạn ở một bên nhìn Diệp Huyền phía xa xa: "Thấy thế nào?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Rất được đấy!"
Rất được!
Ách Nạn liếc nhìn nàng, trong mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Nàng biết Đạo Nhất rất có mắt nhìn. Người bình thường khó mà lọt vào mắt đối phương, dẫu có là Tiểu Mộ năm xưa thì cũng chỉ bị coi là bình thường mà thôi!
Ách Nạn quay đầu nhìn Diệp Huyền, không thể không nói hắn được thật!
Phải biết rằng sát thủ do đích thân Đạo Nhất bồi dưỡng cũng chỉ kém Tiểu Mộ trên phương diện thích sát mà thôi!
Đạo Nhất bỗng nhiên nói: "Vẫn có thể ưu tú hơn!"
Ách Nạn nhìn nàng, Đạo Nhất mỉm cười: "Nếu một người ép mình đến cực hạn thì sẽ gặt hái được thành quả bất ngờ. Có điều... tạm thời không ép hắn nữa!"
Ách Nạn nói: "Thật sự để hắn gánh vác tất cả sao?"
Đạo Nhất bảo: "Dị duy nhân sẽ không bỏ qua cho hắn!"
Ách Nạn trầm giọng nói: "Năm xưa chủ nhân thua hay thắng vậy?"
Đạo Nhất nhìn Diệp Huyền phía xa xa, sau một hồi trầm mặc, ánh mắt nàng bỗng trở nên mờ mịt: "Ngươi nói xem?"
Ách Nạn không đáp lời.
Lúc này, Đạo Nhất quay người rời đi.
Ách Nạn hỏi: "Ngươi đi đâu?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Đi sắp xếp một vài chuyện!"
Nói đoạn, nàng bèn biến mất ở mãi sâu bên trong tinh không.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền vẫn đang tu luyện hăng say.
Cứ thế, chớp mắt một tháng đã trôi qua!
Trong tinh không, hắn bỗng nhiên dừng lại rồi quay người xuất kiếm, kiếm vừa đâm ra, một bóng người lập tức bị ép dừng lại!
Đó chính là sát thủ!
Song giờ khắc này, sát thủ lại biến mất một cách kì lạ.
Vẻ mặt Diệp Huyền bình tĩnh, lùi về phía sau một bước. Vừa lùi lại thì một thanh chùy thủ đã xoẹt ngang qua trán hắn!
Khoảnh khắc chạm chân xuống đất, Diệp Huyền xoay cổ tay, kiếm xoẹt qua.
Vụt!
Không gian trước mặt hắn vỡ tan, một bóng người liên tiếp lùi về phía sau.
Là sát thủ kia!
Lúc này khi Diệp Huyền đối mặt với sát thủ đã điêu luyện hơn rồi!
Hắn đang định ra tay thì lúc này, Đạo Nhất đột nhiên nói: "Được rồi!"
Diệp Huyền quay người nhìn nàng, Đạo Nhất mỉm cười: "Hôm nay dừng lại tại đây thôi!"
Diệp Huyền lấy làm lạ: "Tại sao?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Hôm nay là một ngày đặc biệt, đưa ngươi đi làm một vài chuyện đặc biệt! Đi theo ta!"
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền khẽ hành lễ với sát thủ kia: "Đa tạ!"
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Trong tinh không, hắn bước đi theo Đạo Nhất.
Diệp Huyền hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Hôm nay cho ngươi vui một chút!"
Vui một chút?
Diệp Huyền sững sờ.
Lúc này, không gian xung quanh Đạo Nhất và Diệp Huyền bỗng cuộn lên như sóng nước. Dần dần hai người biến mất khỏi tinh không.
Một lát sau, cả hai xuất hiện trên một con đường. Trông thấy con đường trước mắt, Diệp Huyền lập tức sững sờ.
Có hơi quen!
Song lại hơi lạ!
Đây là đâu?
Đúng lúc hắn đang thắc mắc thì Đạo Nhất bỗng bật cười: "Ngươi sẽ biết ngay thôi!"
Dứt lời, nàng và Diệp Huyền lại biến mất.
Khi xuất hiện lại một lần nữa, bọn họ đã ở trong một tòa đại điện.
Trước cửa đại điện có một nữ tử đang đứng. Nữ tử này mặc long bào, hai tay chắp sau lưng, trong tay phải nàng là một người gỗ nhỏ.
Khi trông thấy nữ tử, Diệp Huyền sững sờ.
Đương nhiên là hắn biến nữ tử này, nàng chính là Thác Bạt Ngạn!
Thác Bạt Ngạn nhìn về phía xa xa. Hồi lâu sau, nàng nhìn người gỗ trong tay, nhìn mãi nhìn mãi rồi bỗng lắc đầu cười: "Không biết ngươi còn nhớ ta không..."
"Đương nhiên là nhớ!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đại điện.
Nghe vậy, cơ thể Thác Bạt Ngạn bỗng run lên. Nàng chầm chậm quay người lại, khi trông thấy Diệp Huyền, đầu tiên là sững sờ, sau đó nước mắt nàng trào ra khỏi đôi mắt!
Diệp Huyền đi tới trước mặt nàng, Thác Bạt Ngạn mỉm cười: "Ta đang nằm mơ sao?"
Diệp Huyền lắc đầu: "Không phải!"
Nói đoạn, hắn bèn nắm lấy tay của Thác Bạt Ngạn.
Thác Bạt Ngạn khẽ cúi đầu, nói: "Sao ngươi lại trở về?"
Diệp Huyền ôm lấy nàng: "Xin lỗi, để ngươi phải đợi lâu rồi!"
Thác Bạt Ngạn tựa đầu lên vai hắn: "Ta tưởng ngươi sẽ không bao giờ quay lại nữa!"
Diệp Huyền ôm chặt lấy nàng: "Là lỗi của ta!"
Thác Bạt Ngạn ôm chặt lấy eo hắn, giọng nói nàng run rẩy: "Lúc ngươi đi chẳng có động tĩnh gì, khi tới cũng không có động tĩnh gì... Ngươi đúng là nhẫn tâm thật!"
Diệp Huyền ôm chặt lấy nàng, hồi lâu không lên tiếng!