Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1316 - Chương 3007: Có Phải Ngươi Thấy Rất Tuyệt Vọng Hay Không

Chương 3007: Có phải ngươi thấy rất tuyệt vọng hay không Chương 3007: Có phải ngươi thấy rất tuyệt vọng hay không

Đạo Nhất chớp mắt: "Không nhớ thì thôi! Đợi đến khi ngươi nhớ thì sẽ hiểu vì sao họ còn sống!"

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Đạo Nhất bỗng lấy một ly rượu đặt vào trong tay hắn, sau đó nàng lấy ly rượu của mình khẽ chạm vào ly rượu của hắn, cười nói: "Sinh nhật vui vẻ!"

Sinh nhật vui vẻ!

Diệp Huyền hóa đá tại chỗ!

Sinh nhật?

Hôm nay là sinh nhật của hắn ư?

Đầu hắn trắng xóa!

Bởi lẽ từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng đón sinh nhật. À không, phải nói là hắn còn chẳng biết sinh nhật của mình là khi nào!

Dưới ánh trăng, Diệp Huyền và Đạo Nhất ngồi trong yên lặng.

Hắn nhìn ánh trăng trên tinh không. Khoảnh khắc ấy hắn bỗng cảm thấy mọi thứ không hề chân thực!

Đạo Nhất cười nói: "Trời sắp sáng rồi!"

Diệp Huyền khẽ nói: "Mọi thứ đều sẽ biến mất sao?"

Đạo Nhất quay đầu nhìn hắn và mỉm cười: "Ngươi thấy mình đang nằm mơ à?"

Diệp Huyền gật đầu.

Đạo Nhất bỗng nhiên nhéo cánh tay của hắn một cái: "Đau không?"

Diệp Huyền gật đầu: "Đau!"

Đạo Nhất mỉm cười, nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo trên không trung, khẽ nói: "Ta muốn nói về một vài đạo lí, ngươi có muốn nghe không?"

Diệp Huyền gật đầu.

Đạo Nhất cười nói: "Con người chỉ khi mất đi mới biết thế nào là trân trọng. Khi ngươi chưa mất đi, ngươi sẽ không trân trọng mọi thứ ngươi đang có, bởi lẽ ngươi cho rằng ngươi có mọi thứ là lẽ đương nhiên! Đạo lí này có lẽ ngươi đã từng nghe qua rồi, thế nhưng người chưa từng mất đi thì sẽ không hiểu được cảm giác đó đâu."

Diệp Huyền gật đầu: "Giờ ta hiểu rồi!"

Đạo Nhất đột nhiên cười nói: "Tiếp theo đây ta sẽ nói vài lời hơi khó nghe, ngươi muốn nghe không?"

Diệp Huyền gật đầu: "Muốn!"

Đạo Nhất nở nụ cười tinh nghịch: "Khó nghe lắm đấy nhé!"

Diệp Huyền nhìn nàng: "Không sao!"

Đạo Nhất khẽ mỉm cười, nàng giơ ly rượu lên. Diệp Huyền cũng nâng ly, hai người khẽ chạm ly, sau đó uống cạn.

Đạo Nhất nằm xuống, vắt chéo chân, nàng nhìn bầu trời, cười nói: "Ta từng điều tra về ngươi, cũng điều tra cả phụ thân ngươi. Ngươi có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa ngươi và phụ thân ngươi là gì không?"

Diệp Huyền lắc đầu.

Đạo Nhất mỉm cười: "Điểm khác biệt lớn nhất giữa ngươi và hắn ta là từ trước đến giờ hắn ta chưa từng nhận thua, chưa từng thỏa hiệp, chưa từng cam chịu số phận. Dù có thê thảm đến mức nào, dù có thống khổ đến đâu thì hắn ta vẫn có thể chống đỡ được.

Hắn ta cũng từng thất bại, từng đau khổ, từng thê thảm, thế nhưng hắn ta thực sự chưa từng cam chịu số phận, càng chưa từng nhận thua! Điều quan trọng nhất là từ lúc bình phàm cho đến khi vô địch, sâu bên trong nội tâm hắn ta chưa từng ỷ lại vào người khác!

Đương nhiên, cũng bởi hắn ta không có ai để mà ỷ lại, song cũng bởi nguyên nhân ấy mà nội tâm của hắn ta mạnh mẽ vô cùng! Hắn ta cực kì tàn nhẫn, tàn nhẫn hơn bất cứ ai mà ta từng gặp. Sự tàn nhẫn này không chỉ đơn giản là tàn nhẫn với người khác mà còn là tàn nhẫn với chính mình!"

Nói đoạn, nàng quay đầu nhìn Diệp Huyền: "Quãng thời gian ưu tú nhất của ngươi là khi ngươi ở Thanh thành. Khi ấy, ngươi không dựa dẫm vào ai cả, ngươi chỉ tin tưởng chính mình! Thế nhưng về sau, cùng với sự xuất hiện của nữ tử váy trắng, tâm thái của ngươi dần có sự thay đổi! Sự thay đổi này rất chí mạng. Bởi lẽ bất cứ lúc nào ngươi cũng không tuyệt vọng thật sự. Tại sao ư? Bởi vì có nữ tử váy trắng! Nàng ta vô địch, cha ngươi cũng vô địch, thế nên ngươi chẳng phải sợ gì hết!"

Diệp Huyền trầm mặc.

Đạo Nhất khẽ mỉm cười: "Ta biết, nhân quả trên người ngươi phần lớn đều đến từ người khác, bao gồm cả ách thể của ngươi cũng là do phụ thân và muội muội của ngươi! Thế nhưng ngươi có từng nghĩ đến chuyện nếu như không có bọn họ thì sao không?

Nếu như không có bọn họ, ngươi muốn ra khỏi Thanh Thương Giới ít nhất cũng cần mười năm! Như vậy cũng có nghĩa là không có bọn họ, cùng lắm ngươi của hiện giờ cũng chỉ đạt Ngự Pháp cảnh, thậm chí còn thấp hơn! Không phải thiên phú của ngươi không ổn, cũng không phải do ngươi không nỗ lực mà là nơi nhỏ bé như thế chỉ đủ cho ngươi đạt tới cảnh giới đó mà thôi!"

Nói đoạn, nàng cầm ly rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm, sau đó tiếp tục nói: "Thế nhưng bởi bọn họ nên ngay từ đầu ngươi đã bất phàm. Ví dụ ngươi có nữ tử váy trắng làm người bảo vệ, được nàng ta chỉ cho phương hướng kiếm đạo, nàng ta cũng chỉ đường cho ngươi! Ngươi có Phong Ma Huyết Mạch lớn mạnh, có rất nhiều quý nhân, ví dụ như Nhị Nha, Tiểu Bạch, những thế lực mà cha ngươi để lại ở vũ trụ này như Kiếm Tông... Rất nhiều người phải mất mười mấy vạn năm mới có thể đạt tới Diệt Phàm cảnh! Thế nhưng ngươi mới hơn hai mươi tuổi mà đã đạt được rồi!"

Nói đến đây, nàng bèn nhìn Diệp Huyền, nhếch miệng nói: "Ngươi biết không ai giúp đỡ, một mình liều mạng khó khăn đến mức nào không? Cực kì khó luôn! Thế giới này có quá nhiều bất công! Ngươi cũng từng nói một vài người sinh ra đã có vạch xuất phát là đích đến của biết bao người khác... Ngươi có biết mình sinh ra cũng như vậy đấy. Chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi mà ngươi đã đạt được Diệt Phàm cảnh... Nếu như không có phụ thân và muội muội của ngươi thì ngươi có làm được điều đó không?"

Diệp Huyền lắc đầu: "Không thể!"

Đạo Nhất mỉm cười, đoạn nói: "Phụ thân của ngươi nuôi thả ngươi, ngươi biết vì sao không?"

Diệp Huyền gật đầu: "Hi vọng ta có thể mạnh hơn?"

Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi có từng nghĩ đến một chuyện rằng nếu như có một ngày có người mạnh hơn phụ thân và muội muội của ngươi thì sẽ thế nào không?"

Diệp Huyền nhìn nàng, Đạo Nhất chớp mắt: "Có từng nghĩ đến điều đó không?"

Diệp Huyền lắc đầu.

Đạo Nhất mỉm cười: "Hiện giờ ngươi thử nghĩ mà xem!"

Diệp Huyền trầm mặc, vẻ mặt của hắn sầm lại.

Đạo Nhất khẽ mỉm cười: "Có phải ngươi thấy rất tuyệt vọng hay không?"

Diệp Huyền gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment