Chương 3006: Tự huỷ
Chương 3006: Tự huỷ
Nam tử này chính là Bạch Trạch!
Bạch Trạch thả Diệp Huyền ra, sau đó lại đánh một quyền vào ngực hắn, vành mắt đo đỏ: "Lão tử còn tưởng ngươi đã quên chúng ta rồi chứ!"
Diệp Huyền cười nói: "Sao có thể!"
Lúc này, một nữ tử từ bên ngoài bước vào, trong tay nàng còn cầm một cái đùi gà!
Kỷ An Chi!
Khi trông thấy Diệp Huyền, Kỷ An Chi trầm mặc một hồi rồi nói: "Cơm tối nay giao cho ngươi đó!"
Diệp Huyền cười ha ha: "Được! Không thành vấn đề!"
Đêm xuống.
Bên trong nhà ăn của Thương Lan học viện, Diệp Huyền đốt củi nấu cơm, Kỷ An Chi canh bên cạnh, thỉnh thoảng lại trộm ăn một ít.
Mặc Vân Khởi phụ trách rửa rau!
Bạch Trạch thì bổ củi!
Thác Bạt Ngạn đứng một bên nhìn.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên ngoài: "Không ngại thêm một đôi đũa chứ?"
Diệp Huyền quay người nhìn, ngoài điện có một nữ tử!
Khương Cửu!
Nàng vẫn mặc bộ bạch giáp sạch sẽ kia!
Diệp Huyền mỉm cười: "Đương nhiên là không rồi!"
Khương Cửu bước đến trước mặt hắn: "Xem đao của ta này!"
Diệp Huyền lập tức lấy một thanh ngân đao ra!
Khương Cửu nhìn thanh ngân đao đó hồi lâu, đoạn mỉm cười: "Tha thứ cho ngươi đó!"
Diệp Huyền khẽ nói: "Cảm ơn!"
Lúc này, ngoài điện lại có một giọng nói vang lên: "Sao có thể thiếu ta?"
Một giọng nói quen thuộc!
Diệp Huyền quay đầu nhìn, người tới là một nam tử!
Mạc Tà!
Mạc Tà nhìn hắn: "Diệp huynh, lâu rồi không gặp!"
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: "Mạc huynh, lâu rồi không gặp!"
Mạc Tà bật cười ha ha, đoạn bước vào nhà.
Diệp Huyền đang định tiếp tục nấu cơm thì bên ngoài điện lại có tiếng bước chân.
Người tới hơi nhiều!
Hắn quay đầu nhìn, khi trông thấy người tới, hắn lập tức sững sờ.
An Lan Tú!
Liên Vạn Lý!
Tiểu Thất!
Trương Văn Tú!
Tiểu Đạo!
Giản Tự Tại!
Đại thần tầng hai!
Rồi cả tầng thứ chín nữa!
Bọn họ đều tới!
Trông thấy những người này, Diệp Huyền cảm giác hắn như đang nằm mơ. Hồi lâu sau, hắn khẽ mỉm cười: "Đều tới hả!"
Vành mắt hắn ươn ướt!
Tầng thứ chín đi tới trước mặt hắn, bật cười ha ha: "Ta cũng không ngờ lại gặp ngươi ở chỗ này... Thực ra ta không muốn tới đâu, bởi vì hiện giờ ngươi lợi hại hơn ta nhiều quá rồi! Không thể ra vẻ trước mặt ngươi đúng là khó chịu ghê á!"
Diệp Huyền mỉm cười: "Cẩn thận lại bị sét đánh bây giờ!"
Tầng thứ chín bật cười ha ha, hắn ta khẽ vỗ vai Diệp Huyền: "Tí nữa uống vài ly nhé!"
Diệp Huyền gật đầu: "Được!"
Lúc này, đại thần tầng hai đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng mỉm cười: "Từ sau khi ngươi đi, cuộc sống của ta dễ chịu hơn nhiều đó!"
Diệp Huyền mỉm cười: "Ta từng phái người đi tìm ngươi!"
Đại thần tầng hai gật đầu: "Ta biết! Chỉ là ngươi đi nhanh quá, ta không còn giúp được gì cho ngươi nữa!"
Diệp Huyền khẽ nói: "Ta sẽ luôn nhớ ngươi đã giúp ta rất nhiều!"
Đại thần tầng hai mỉm cười: "Tí nữa có thể nhờ ngươi giúp một việc được không?"
Diệp Huyền cười nói: "Ngươi cứ việc mở miệng!"
Đại thần tầng hai khẽ cười: "Vậy thì ta không khách sáo nữa!"
Diệp Huyền đáp: "Đừng khách khí!"
Đại thần tầng hai nhìn xung quanh: "Ta không chiếm dụng thời gian của ngượi nữa!"
Nói đoạn, nàng bèn lùi sang bên cạnh.
Lúc này, Trương Văn Tú đi đến trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền khẽ nói: "Văn Tú..."
Trương Văn Tú chớp mắt: "Trong số những nữ tử ở đây, có bao nhiêu người có quan hệ giống với quan hệ giữa chúng ta?"
Diệp Huyền: "..."
Một canh giờ sau, mọi người ngồi xuống, Diệp Huyền đã làm hơn ba mươi món!
Lúc mọi người chuẩn bị động đũa, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên ngoài: "Ca!"
Ca!
Nghe thấy giọng nói ấy, cơ thể Diệp Huyền khẽ run lên. Hắn quay đầu nhìn, một tiểu nữ hài đang đứng trước cửa!
Diệp Linh!
Diệp Linh đi tới trước mặt hắn, nàng mỉm cười: "Sao có thể thiếu được ta chứ?"
Diệp Huyền ôm chầm lấy Diệp Linh, hắn cứ ôm chặt nàng như vậy...
Hắn rất sợ đây chỉ là giấc mộng!
Bởi thế hắn còn khởi động Kiếm Vực, tuy nhiên sự thật nói cho hắn biết rằng đây không phải là mộng, đây là thật!
Những người trước mắt này đều là thật!
Không một ai là giả hết!
Bao gồm cả Diệp Linh!
Tất cả đều chân thật!
Diệp Huyền nhìn Diệp Linh, hắn khẽ nói: "Linh Nhi, hình như ngươi lớn rồi!"
Diệp Linh khẽ nói: "Ca, hình như ngươi già hơn một chút!"
Diệp Huyền khẽ vuốt mũi nàng, hắn cười: "Ca ca của ngươi luôn đẹp trai nhất!"
Diệp Linh ôm lấy hắn, nàng run rẩy nói: "Ca, ta rất nhớ ngươi!"
Diệp Huyền cũng ôm chặt lấy Diệp Linh, khẽ nói: "Ta cũng vậy! Nhưng ca không dám đi tìm ngươi... bởi vì xung quanh ca có rất nhiều nguy hiểm! Ta không muốn liên lụy đến ngươi..."
Diệp Linh ôm chặt lấy hắn: "Lần này chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa! Dù có chết thì huynh muội chúng ta cũng phải chết cùng nhau, được không?"
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: "Được! Huynh muội chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa!"
Lúc này, lại có một nữ tử nữa xuất hiện bên ngoài đại điện. Khi trông thấy nữ tử ấy, Diệp Huyền sững sờ, sau đó nước mắt trào ra.
Đông Lý Tinh!
Tộc trưởng của Bất Tử Đế Tộc!
Đông Lý Tinh nhìn hắn, nàng mỉm cười: "Nhiều người quá, ta chỉ đành một mình tới!"
Diệp Huyền run rẩy nói: "Tộc trưởng... chuyện này..."
Đông Lý Tinh bước vào trong điện, nàng cười: "Ăn cơm đi đã!"
Đầu Diệp Huyền mơ màng.
Một lát sau, hắn không nghĩ đến những chuyện khó hiểu kia nữa.
Ăn cơm!
Bên trong nhà ăn rất náo nhiệt.
Diệp Huyền rất vui!
Tất cả mọi người đều đang ở đây!
Đông Lý Tinh còn sống, như vậy cũng có nghĩa là những người khác có thể vẫn còn sống!
Đêm đen, Diệp Huyển rời khỏi nhà ăn rồi leo lên nóc nhà. Trên tinh không là một vầng trăng sáng.
Trên nóc nhà có một nữ tử đang ngồi.
Đạo Nhất!
Diệp Huyền đi tới bên cạnh nàng, khẽ nói: "Những điều này đều là thật à?"
Đạo Nhất nhìn vầng trăng sáng, nàng cười: "Là thật!"
Diệp Huyền nhìn nàng: "Bất Tử Đế Tộc không bị tiêu diệt!"
Đạo Nhất mỉm cười: "Nếu như ta nói họ không bị tiêu diệt thì ngươi có vui không?"
Diệp Huyền gật đầu.
Đạo Nhất khẽ mỉm cười: "Bọn họ không chết!"
Diệp Huyền lắc đầu: "Nhưng ta đã nhìn thấy bọn họ tự hủy!"
Đạo Nhất cười nói: "Còn nhớ những lời trước đó ta đã nói với ngươi không?"
Diệp Huyền có hơi không hiểu: "Lời gì?"