Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1318 - Chương 3009: Chuẩn Bị Xong Chưa?

Chương 3009: Chuẩn bị xong chưa? Chương 3009: Chuẩn bị xong chưa?

Đạo Nhất và Thiên Tú ai là người thắng ư?

Không một ai biết cả!

Đạo Nhất không đưa mấy người Diệp Huyền biến mất luôn mà chầm chậm bay đi trong không trung.

Nàng nhìn xuống phía dưới, cười nói: "Nhìn núi sông rộng lớn chưa kìa!"

Mọi người cũng nhìn xuống phía dưới, núi liền núi, trải dài không dứt, trông tráng lệ vô cùng.

Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi có cảm nghĩ gì không?"

Diệp Huyền khẽ đáp: "Còn sống thật tốt!"

Đạo Nhất nhếch khóe miệng: "Thế nhân quá khó khăn, thế nhưng thế nhân cũng có nhiều việc và người tốt đẹp."

Diệp Huyền quay đầu nhìn mấy người Diệp Linh và khẽ mỉm cười. Khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Những người hắn thích đều ở đây!

Điều này rất hạnh phúc!

Trước kia, Diệp Huyền thấy hắn sống rất mệt mỏi, rất thê thảm!

Song hắn đã quên mất một điều!

Đó chính là những người hắn yêu và những người yêu hắn đều còn!

Đạo Nhất lại nói: "Con người tới thế gian một chuyến, trừ gặp trắc trở ra thì còn thứ khác nữa!"

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Đạo Nhất, chúng ta có thể đàm phán với Dị Duy tộc không?"

Đạo Nhất mỉm cười: "Đàm phán gì?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Đàm phán hòa bình!"

Đạo Nhất lắc đầu than thở: "Tên ngốc, ngươi có thấy hoàng đế đàm phán với ăn mày bao giờ chưa? Cách so sánh này có thể không chuẩn lắm, ví dụ chó muốn công bằng với người, nó yêu cầu được ngang hàng với con người, như vậy liệu loài người có đồng ý không?"

Nói đoạn, nàng ngừng lại một chút rồi tiếp tục: "Bất cứ nơi nào, bất cứ thế giới nào đều chỉ tôn trọng cường giả! Không có thực lực thì kể cả con chó cũng chẳng thèm ngó ngàng đến ngươi!"

Diệp Huyền nhìn Đạo Nhất: "Năm xưa chủ nhân của ngươi từng đàm phán rồi sao?"

Đạo Nhất gật đầu: "Từng đàm phán! Có điều hắn ta đã thất bại! Dị Duy tộc cho hắn ta hai con đường, một là chết, hai vẫn là chết!"

Nghe vậy, Diệp Huyền không khỏi nhăn mày: "Không cho đường sống nào sao?"

Đạo Nhất mỉm cười: "Đúng vậy! Theo Dị Duy tộc, loài người chính là sinh vật cấp thấp, không có tư cách đàm phán với bọn họ!"

Diệp Huyền trầm mặc một hồi, muốn nói lại thôi.

Đạo Nhất dừng bước, nàng nhìn hắn, cười nói: "Ngươi muốn nói để vị cô nương váy trắng kia giúp đỡ đúng không?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Được không?"

Đạo Nhất lắc đầu: "Đừng có những suy nghĩ như thế này, Dị Duy tộc không thể đánh lại nàng ta, thế nhưng họ có cách để kéo chân nàng ta! Một khi nàng ta bị kéo chân thì khi ấy ngươi sẽ phải làm thế nào?

Hơn nữa, với mức độ hiểu biết của ta về cô nương váy trắng đó, nàng ta chắc chắn không quan tâm đến vũ trụ này! Đứng trên một góc độ nào đó, nàng ta còn nguy hiểm hơn cả Dị Duy tộc. Dị duy nhân muốn chiếm lĩnh thế giới này, còn muội muội kia của ngươi, nàng ta mà không vui thì có thể hủy diệt luôn cả vũ trụ này ấy chứ!"

Nói đoạn, nàng lại lắc đầu: "Tiểu gia hỏa, ngươi không hiểu gì về nàng ta cả. Nàng ta là một người cực kì miệt thị sinh mạng luôn đấy! Hơn nữa đạt đến trình độ như nàng ta, vũ trụ, vạn vật, sinh linh gì đó đều không còn ý nghĩa nữa.

Tại sao?

Tại vì nàng ta đã thoát khỏi tất cả. Nàng ta như một người trường sinh, ngươi thấy nàng ta sẽ để ý thời gian sao? Không, nàng ta sẽ không để ý, bởi vì nàng ta trường sinh, thọ mệnh của nàng ta là vô hạn. Hay ví dụ như những phú ông giàu có trong thế tục, với bọn họ tiền có ý nghĩa gì không? Không có, trong mắt bọn họ tiền chỉ là một dãy con số mà thôi!"

Diệp Huyền thấp giọng thở dài.

Đạo Nhất bỗng mỉm cười: "Ngươi có biết trướng ngại lớn nhất trong quá trình trưởng thành của ngươi là ai không?"

Diệp Huyền lắc đầu.

Đạo Nhất nhìn hắn: "Chính là phụ thân và muội muội của ngươi!"

Diệp Huyền nhíu mày: "Tại sao?"

Đạo Nhất cười nói: "Bởi vì lúc nào trong lòng người cũng phụ thuộc vào bọn họ! Tại sao phụ thân ngươi lại nuôi thả ngươi? Tại sao muội muội ngươi phải rời đi? Ngươi tưởng khi ở Bất Tử Đế Tộc là nàng ta không cảm nhận được sự tồn tại của ta ư? Ngươi tưởng nàng ta không tìm được chúng ta thật ư?"

Nghe vậy, Diệp Huyền hóa đá tại chỗ!

Đúng ha!

Thanh Nhi thực sự không tìm được vũ trụ pháp tắc sao?

Thực sự không tìm được sao?

Với thực lực của nàng, một kiếm của nàng đã có thể hủy diệt vũ trụ. Nàng thực sự không tìm được vũ trụ pháp tắc đang ẩn mình trong vũ trụ ư?

Không!

Chắc chắn nàng có thể tìm được!

Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại: "Thanh Nhi... ta hiểu ý của ngươi rồi!"

Đạo Nhất khẽ mỉm cười: "Trong vài năm tiếp theo đây, có thể ngươi sẽ rất thê thảm, ngươi không để bụng chứ?"

Diệp Huyền nhìn nàng: "Mong ngươi tàn nhẫn với ta hơn chút!"

Đạo Nhất nhếch miệng cười: "Đây là ngươi yêu cầu đấy nhé!"

Diệp Huyền gật đầu: "Càng thê thảm càng tốt!"

Đạo Nhất mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn mấy người An Lan Tú bên cạnh: "Nếu các ngươi có hứng thú thì có thể tới thư phòng ngày xưa của chủ nhân. Nơi đó có rất nhiều thứ có thể học được, sẽ giúp ích rất nhiều cho các ngươi đấy!"

An Lan Tú gật đầu: "Được!"

Diệp Linh nhìn Diệp Huyền, sau đó gật đầu: "Ta cũng đi!"

Đạo Nhất mỉm cười: "Thế thì chúng ta tạm biệt tại đây thôi! Ta cần phải đưa hắn tới một nơi khác!"

An Lan Tú gật đầu: "Được!"

Đạo Nhất khẽ phất tay, mấy người An Lan Tú bèn biến mất.

Nàng nhìn Diệp Huyền: "Thực sự đã chuẩn bị xong rồi sao?"

Diệp Huyền gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi!"

Đạo Nhất mỉm cười: "Đưa ngươi tới một nơi mà cả đời này ngươi sẽ khó quên!"

Nói đoạn, nàng bèn đưa Diệp Huyền biến mất.

Một lát sau, Diệp Huyền và Đạo Nhất xuất hiện trong một hải vực mênh mông.

Hắn nhìn khắp, hải vực rất rộng, nhìn mãi không thấy điểm kết thúc.

Hắn thấy khó hiểu: "Đây là?"

Đạo Nhất mỉm cười: "Tử Hải!"

Diệp Huyền tò mò hỏi: "Tử Hải?"
Bình Luận (0)
Comment