Chương 3010: Thưởng cho ngươi đấy
Chương 3010: Thưởng cho ngươi đấy
Đạo Nhất khẽ mỉm cười: "Vũ trụ này có rất nhiều nơi nguy hiểm, nơi này là một trong số đó."
Diệp Huyền liếc nhìn nước biển: "Nguy hiểm?"
Đạo Nhất gật đầu: "Cảnh giới của ngươi đã đạt đến Diệt Phàm cành. Trong thời gian ngắn sẽ không dễ tiến bộ. Nếu đã như vậy thì chúng ta bắt đầu từ nhục thân của ngươi đi!"
Diệp Huyền lập tức chờ mong: "Như nào mới mạnh lên được?"
Đạo Nhất nhìn hắn: "Nhục thân bình thường không thể chống lại Dị Duy tộc, chỉ có Duy Độ nhục thân mới có thể đối đầu được với bọn họ. Có biết Duy Độ nhục thân là gì không?"
Diệp Huyền lắc đầu: "Ta không biết!"
Đạo Nhất cười nói: "Thế giới này được tạo nên bởi không gian, vật chất, thời gian. Thế nên ta muốn lợi dụng ba thứ này để tu luyện nhục thân của ngươi! Nhất là thời gian, nhục thân của ngươi buộc phải thoát khỏi hạn chế của thời gian. Chỉ có vậy sau này ngươi mới đánh trả được khi đối đầu với người Dị Duy!"
Diệp Huyền gật đầu: "Ta chuẩn bị xong rồi!"
Đạo Nhất khẽ mỉm cười rồi đánh một quyền lên ngực hắn!
Uỳnh!
Diệp Huyền trừng hai mắt, nhục thân của hắn đã tan nát!
Chỉ còn lại linh hồn!
Diệp Huyền hoàn toàn sững sờ!
Đạo Nhất cười nói: "Luyện nhục thân thì phải luyện hồn trước đã, bởi vì chỉ có linh hồn lớn mạnh thì mới chống đỡ được Duy Độ nhục thân!"
Nói đoạn, nàng khẽ phất tay phải. Linh hồn của Diệp Huyền lập tức bay đến giữa biển. Khoảnh khắc linh hồn tiến vào nước biển, hắn trợn trừng hai mắt.
"A!"
Một tiếng thét thê thảm bỗng vang vọng khắp hải vực!
Trong nước biển, Diệp Huyền đang định xông ra thì Đạo Nhất lại cười: "Nếu như ngươi muốn ra ngoài thì ta cũng không ngăn ngươi đâu, hơn nữa còn cho ngươi tự do chân chính!"
Trong nước biển, khi nghe thấy câu nói ấy, Diệp Huyền không khỏi hít sâu một hơi, hắn cố mà chịu vậy!
Hắn biết!
Nếu như hắn từ bỏ thì Đạo Nhất sẽ rời đi!
Đạo Nhất lại nói: "Ta sẽ không ép ngươi, ngươi có thể từ bỏ bất cứ lúc nào, thật đấy!"
Diệp Huyền phẫn nộ gào lên: "Ta sẽ không từ bỏ!"
Đạo Nhất chớp mắt: "Thật à?"
Diệp Huyền gào lên: "Đã nói không từ bỏ thì sẽ không từ bỏ!"
Đạo Nhất gật đầu: "Vậy ta nặng tay hơn!"
Nói đoạn, nàng lại phất tay. Chỉ trong chớp mắt, tử thủy xung quanh Diệp Huyền như sống dậy, nhấn chìm hắn.
"A!"
Trong nước biển, Diệp Huyền kêu lên thảm thiết: "Đậu má... Đạo Nhất, chúng ta từ từ từng bước một thôi! Đừng mới đầu đã nặng tay vậy chứ!"
Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi có thể chịu được mà, đúng chứ?"
Diệp Huyền: "..."
Lúc này, hắn thật sự rất khó chịu, bởi vì nước biển sẽ ăn mòn linh hồn!
Loại ăn mòn này không phải hủy hoại hoàn toàn linh hồn, ngược lại nó kích thích linh hồn. Thế nhưng, điều này thực sự quá đau khổ! Đau khổ hơn lăng trì hàng vạn lần!
Linh hồn khác với nhục thân, cái đau của linh hồn là chân thực nhất!
Bên biển, Đạo Nhất ngồi trên một tảng đá. Nàng cứ nhìn Diệp Huyền như vậy, trên mặt là nụ cười nhẹ.
Trong nước biển, Diệp Huyền kêu như heo bị chọc tiết!
Thế nhưng hắn không ngoi dậy!
Nụ cười trên gương mặt Đạo Nhất xuất hiện ngày càng nhiều!
Ban đầu, nàng cảm thấy mình cần ép Diệp Huyền một chút nên mới muốn lợi dụng những người thân thiết nhất của hắn để kích động hắn. Song hiện giờ nàng nhận ra, thực chất nàng không cần phải làm như vậy!
Ép một người làm gì, để người đó tự tỉnh ngộ có phải tốt hơn không!
Một khi hắn thông suốt, ngươi không ép hắn thì hắn cũng tự ép chính mình thôi!
Cứ thế, Diệp Huyền ngâm trong Tử Hải tròn một tháng, cũng kêu thảm suốt một tháng!
Thực ra trong lúc đó, đã có mấy lần hắn suýt thì không chịu được!
Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng chịu đựng!
Hiện giờ hắn không cố thì chẳng lẽ phải dựa vào cha và muội muội cả đời!
Chỉ cần không chết thì dù có thống khổ gấp trăm lần, lão tử vẫn phải nhịn!
Hắn không muốn mất đi bất cứ ai, càng không muốn mình vô năng!
Lại một tháng nữa trôi qua!
Mà lúc này, Diệp Huyền không còn kêu gào thảm thiết nữa!
Bởi lẽ hắn nhận ra hình như không còn đau đớn như trước nữa!
Lại một tháng nữa trôi qua, lúc này hắn nằm giữa tử thủy, trông rất thư thái!
Hiện giờ tử thủy chẳng còn tác dụng gì với linh hồn của hắn nữa, hắn như đang tắm vậy!
Lúc này, Đạo Nhất bỗng xuất hiện bên cạnh hắn, nàng cười: "Giờ ngươi cảm thấy thế nào?"
Diệp Huyền cười nói: "Rất thoải mái!"
Đạo Nhất khẽ cười: "Thế thì chúng ta đổi chỗ khác!"
Diệp Huyền nhảy lên: "Ta rất mong chờ!"
Đạo Nhất chớp mắt: "Không sợ nữa à?"
Diệp Huyền trầm mặc một lát rồi nói: "Mới đầu ta muốn từ bỏ lắm, bởi vì quá khó chịu! Khó chịu muốn chết! Nhưng hiện giờ đột nhiên ta nhận ra tử thủy vừa rồi khiến ta đau đớn kia cũng chỉ có vậy mà thôi... Không những không còn đau nữa mà dùng để tắm linh hồn cũng dễ chịu ra phết!"
Đạo Nhất nhìn hắn trong chốc lát rồi cười nói: "Đời người chính là như vậy, nhiều khi những chuyện từng khiến ngươi đau khổ một ngày nào đó ngươi lại có thể tươi cười mà kể về chúng!"
Nói đoạn, nàng xòe tay ra, trong lòng bàn tay nàng là một cái đùi gà!
Đạo Nhất mỉm cười: "Thưởng cho ngươi đấy!"
Diệp Huyền cười ha ha, hắn cầm lấy đùi gà rồi gặm!
Đạo Nhất nói: "Chúng ta tới nơi tiếp theo!"
Diệp Huyền gật đầu: "Được!"
Đạo Nhất đang định đưa hắn rời đi thì lúc này, không gian xung quanh bỗng xuất hiện điều kì lạ, nó như thể trở nên trong suốt vậy.
Vẻ mặt Diệp Huyền trở nên nghiêm trọng, đúng lúc ấy Đạo Nhất bỗng chắn trước mặt hắn.
Ầm!
Cả người Đạo Nhất như bị thứ gì đó đánh trúng, run lên dữ dội rồi trở nên hư ảo. Bên khóe miệng nàng, một dòng máu tươi chảy ra.