Chương 3011: Chỉ cần không chết sẽ đi đến cùng
Chương 3011: Chỉ cần không chết sẽ đi đến cùng
Biến cố đột ngột xuất hiện khiến Diệp Huyền tái mặt!
Hắn đang định ra tay thì lúc này, xung quanh lại khôi phục như thường!
Đạo Nhất quay người nhìn hắn, cười nói: "Không sao rồi!"
Diệp Huyền nhìn nàng: "Vừa rồi..."
Đạo Nhất mỉm cười: "Chút chuyện nhỏ mà thôi!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi bị thương rồi!"
Hắn có thể cảm nhận được lúc này Đạo Nhất hơi suy yếu!
Đạo Nhất lắc đầu: "Không có gì đáng ngại!"
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, đoạn hỏi: "Là dị duy nhân sao?"
Đạo Nhất gật đầu.
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Bọn họ đã tới rồi ư?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Chưa! Bọn họ vẫn đang ở Dị Duy Giới!"
Diệp Huyền còn muốn hỏi gì đó, song Đạo Nhất lại cười: "Có một tin tốt và một tin xấu! Ngươi muốn nghe cái nào trước?"
Diệp Huyền đáp: "Tin xấu!"
Đạo Nhất nhìn hắn: "Bọn họ đã biết đến sự tồn tại của ngươi rồi!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Bọn họ coi ta là Diệp Thần hả?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi chính là Diệp Thần!"
Diệp Huyền khẽ hỏi: "Thế tin tốt thì sao?"
Đạo Nhất nói: "Tin tốt là phong ấn mà ngươi để lại năm xưa vẫn còn chống đỡ được một khoảng thời gian nữa!"
Diệp Huyền hỏi: "Năm năm?"
Đạo Nhất lắc đầu: "Không nhiều đến vậy đâu!"
Diệp Huyền cười khổ: "Không thể cho ta thêm chút thời gian sao?"
Đạo Nhất nở nụ cười: "Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi mà! Có điều không sao, vẫn còn kịp! Đi thôi! Chúng ta tới nơi tiếp theo!"
Nói đoạn, nàng bèn đưa Diệp Huyền biến mất.
Không lâu sau, hắn đã theo Đạo Nhất tới sâu bên trong một tinh không. Khi tới tinh không này, hắn lập tức thấy đây như một cái động băng, lạnh thấu xương!
Đạo Nhất đưa hắn đi về phía xa xa!
Càng đi càng lạnh!
Diệp Huyền không nhịn được hỏi: "Đạo Nhất, nơi này là?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Nơi lạnh nhất trong vũ trụ!"
Diệp Huyền nhíu mày: "Nơi lạnh nhất ư?"
Đạo Nhất gật đầu: "Không độ tuyệt đối, không nơi nào lạnh hơn nơi này! Dù có là cường giả Siêu Thần cảnh cũng sẽ ngã gục tại nơi này!"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi!
Đạo Nhất mỉm cười: "Sợ à?"
Diệp Huyền gật đầu: "Thấy hơi hoảng!"
Đạo Nhất nhếch miệng: "Nơi này là nơi rất tốt để rèn luyện linh hồn của ngươi đó!"
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: "Đóng băng ta ấy hả?"
Đạo Nhất gật đầu, nàng dừng bước, đoạn bảo: "Ta dạy ngươi một linh hồn tâm pháp, tí nữa ngươi hãy vận chuyển tâm pháp này đi về phía trước. Ngươi đi càng xa thì càng gặt hái được nhiều lợi ích! Hãy nhớ, ta không hề bắt ép ngươi phải đi tiếp, ngươi có thể dừng lại bất cứ lúc nào!"
Nói đoạn, nàng chỉ ngón tay vào trán Diệp Huyền.
Uỳnh!
Rất nhiều thông tin lập tức được rót vào trong đầu hắn!
Một lát sau, Đạo Nhất thu tay lại, đoạn bảo: "Đi đi!"
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía tinh không xa xôi, phía trước là một mảng tối tăm, chẳng nhìn thấy gì cả!
Sau một lát trầm mặc, Diệp Huyền chầm chậm đi về phía xa xa!
Đạo Nhất nhìn hắn, không biết đang nghĩ gì.
Càng đi về phía trước, Diệp Huyền càng cảm thấy lạnh. Có điều, sau khi vận chuyển tâm pháp mà Đạo Nhất cho hắn, hắn nhận ra hình như linh hồn của mình đang hấp thụ gì đó!
Khoảng một canh giờ sau, cả người hắn run cầm cập!
Lạnh quá!
Lạnh đến mức bất thường!
Diệp Huyền quay đầu nhìn Đạo Nhất, Đạo Nhất khẽ mỉm cười: "Ngươi có thể từ bỏ bất cứ lúc nào!"
Diệp Huyền ngoác miệng cười: "Mơ đi!"
Nói đoạn, hắn đột nhiên gia tăng tốc độ!
Chạy!
Lúc này hắn không đi nữa mà chạy luôn!
Chạy mãi chạy mãi, linh hồn của hắn bắt đầu đông lại. Khoảnh khắc ấy, hắn cảm giác ý thức của mình dần trở nên mơ hồ!
Còn về linh hồn, lúc này Diệp Huyền gần như không cảm nhận được sự tồn tại của mình nữa!
Tuy nhiên, hắn vẫn đang chạy!
Với hắn mà nói thì đã không có đường lui, và cũng không muốn lùi bước!
Rất nhanh sau đó, tốc độ của hắn dần chậm lại!
Không phải hắn muốn chậm lại mà là hiện giờ hắn thực sự không chạy nổi nữa!
Càng lúc càng chậm!
Không lâu sau, mỗi một bước đi của Diệp Huyền đều nặng nề như ngàn cân.
Điều quan trọng nhất là linh hồn của hắn đang dần trở nên hư ảo!
Sắp sửa biến mất!
Phía sau cách Diệp Huyền không xa, Đạo Nhất cứ đứng nhìn như vậy. Thực ra trong lòng nàng có hơi không yên!
Mặc dù nàng không cưỡng cầu Diệp Huyền, thế nhưng lại thực sự sợ hắn từ bỏ!
Muốn kiên trì thực sự quá khó!
Mà muốn từ bỏ lại cực kì dễ dàng!
Tâm pháp mà nàng dạy cho Diệp Huyền có hai tác dụng, một là hấp thụ, hấp thụ năng lượng nguyên tố của thế giới này, dùng nó để gia tăng sức mạnh linh hồn của hắn. Tác dụng thứ hai là bảo vệ linh hồn hắn. Mặc dù hắn sẽ rất đau khổ, song tâm pháp sẽ giúp linh hồn hắn không tiêu tan.
Diệp Huyền càng chống đỡ được lâu thì càng gặt hái được nhiều lợi ích!
Mà một khi hắn từ bỏ, tâm cảnh của hắn sẽ lập tức sụp đổ!
Bởi lẽ con người mà đã từ bỏ lần thứ nhất thì sẽ còn lần thứ hai, lần thứ ba...
Nếu như hắn từ bỏ thì sự tồn tại của Đạo Nhất nàng chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì nữa!
Đạo Nhất nhìn Diệp Huyền đang đi như ốc sên phía xa xa, nàng khẽ nói: "Chủ nhân... ta tin ngươi..."
Ở phía xa xa, Diệp Huyền càng lúc càng chậm lại, còn mắt hắn thì vẫn nhìn chằm chằm về phía xa, trong đầu chỉ có một ý nghĩ!
Đó chính là chỉ cần Diệp Huyền hắn còn sống thì phải đi tiếp!
Chỉ cần hắn không chết thì sẽ đi đến cùng!