Chương 1822. Ta cũng không biết mình muốn làm gì
Chương 1822. Ta cũng không biết mình muốn làm gì
Chương 1822: Ta cũng không biết mình muốn làm gì
Thấy biểu cảm này của tiểu gia hỏa màu trắng, Diệp Huyền biết nàng nhất định lại phát hiện ra bảo vật gì đó!
Tiểu gia hỏa màu trắng hóa thành một luồng sáng trắng biến mất ở nơi xa xa.
Diệp Huyền vội vàng dẫn A Mục đi theo.
Không thể không nói lúc này hắn và A Mục đều rất phấn khích phấn.
Trong phấn khích còn có kích thích!
Thần tướng Nghê Tín nhìn Thần Vương Tọa đã biến mất trước mắt với sắc mặt đờ đẫn.
Không còn nữa!
Khởi Nguyên Thần Thụ đã biến mất.
Bây giờ Thần Vương Tọa cũng không còn.
Hai món chí bảo của Thiên Thần tộc đều không còn.
Làm sao bây giờ?
Nghê Tín đột nhiên quay đầu nhìn Tiểu Đạo xa xa, hắn ta nhìn nàng như vậy nhưng không dám nói lời cay nghiệt gì.
Tiểu Đạo cũng không để ý tới hắn ta mà biến mất tại chỗ.
Sau khi Tiểu Đạo biến mất, vẻ mặt của Nghê Tín đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn ta xoay người rời đi.
Xa xa, Diệp Huyền và A Mục bay theo tiểu gia hỏa màu trắng.
Trên đường đi, Diệp Huyền nhìn xa xa: “Nàng ta đi đâu vậy?”
A Mục nhìn thoáng qua rồi nói: “Đó là hướng Minh Phủ!”
Minh Phủ!
Diệp Huyền ngẩn người rồi nói: “Minh Phủ có bảo vật gì không?”
A Mục gật đầu: “Có!”
Diệp Huyền đang muốn hỏi gì đó thì lúc này tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên tăng tốc.
Thấy thế, Diệp Huyền biến sắc cũng vội vàng tăng tốc.
Chỉ chốc lát sau, hắn và A Mục được tiểu gia hỏa màu trắng đưa đến trước một tòa thành cổ.
Tòa cổ thành hoàn toàn không giống với Thiên Thần Vương Điện của Thiên Thần tộc, cả tòa thành cổ vô cùng u ám, khắp nơi gió lạnh thấu xương.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía, mặt mày nhíu lại, nơi này mang tới cho hắn một cảm giác cực kỳ không thoải mái!
Mà lúc này, tiểu gia hỏa màu trắng đẩy cửa lớn của thành cổ ra, sau đó bay vào.
Diệp Huyền vội vàng dẫn A Mục theo.
Sau khi tiến vào trong thành, khí tức nặng nề càng thêm nồng đậm!
Mà lúc này, tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên ngừng lại. Trước mặt nàng có một cây cầu dài, dưới cầu là một mảng nước màu đen, mà giữa cầu có một lão phụ đang đứng.
Diệp Huyền nhìn A Mục, vẻ mặt của A Mục vô cùng ngưng trọng: “Đó là Bà La, dẫn độ giả của Minh Phủ, thực lực rất mạnh!”
Rất mạnh!
Diệp Huyền gật đầu, trong lòng âm thầm đề phòng.
Lúc này, tiểu gia hỏa màu trắng bay đến trước mặt Bà La, Bà La nhìn tiểu gia hỏa, sau đó lấy một cái chén ra, trong chén là nước sạch, nàng ta đưa chén nước cho đối phương.
A Mục bên cạnh vội vàng nói: “Không thể uống, đó là Vong Xuyên Thủy!”
Tiểu gia hỏa màu trắng chớp mắt, mũi nàng nhẹ nhàng ngửi, lắc đầu, sau đó định đi qua.
Lúc này Bà La đột nhiên chắn trước mặt nàng.
Tiểu gia hỏa màu trắng chớp mắt, sau đó giương móng vuốt nhỏ lên, ý nghĩa là ngươi muốn đánh nhau sao?
Bà La nhìn tiểu gia hỏa màu trắng mà không nói lời nào.
Tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên xoay người trở lại trong cơ thể Diệp Huyền, Diệp Huyền sửng sốt, nhưng rất nhanh nàng lại bay ra, mà trong móng vuốt của nàng có thêm một cái rương màu đen.
Cái rương!
Diệp Huyền: “...”
Tiểu gia hỏa màu trắng muốn mở rương ra, đúng lúc này Tiểu Đạo đột nhiên xuất hiện bên cạnh tiểu gia hỏa, nàng nhìn tiểu gia hỏa màu trắng: “Ngươi đi qua đi!”
Tiểu gia hỏa màu trắng chớp mắt, sau đó thu hồi cái rương rồi bay qua.
Bà La híp mắt lại, muốn ra tay. Lúc này một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên bao phủ lấy nàng ta!
Đồng tử Bà La chợt co lại, nhìn Tiểu Đạo trước mặt, Tiểu Đạo nhìn chằm chằm Bà La: “Không muốn chết thì cứ ngoan ngoãn đứng ở đây cho ta, bằng không cho dù A Bố Tạng cũng không cứu được ngươi!”
A Bố Tạng!
Đệ nhất cường giả siêu cấp trong Minh Phủ!
Bà La nhìn Tiểu Đạo, khàn giọng nói: “Các hạ là ai?”
Tiểu Đạo không nói gì mà theo tiểu gia hỏa màu trắng.
Diệp Huyền và A Mục cũng vội vàng đi theo, mà lúc này Bà La đột nhiên nói: “Đại tế ti!”
A Mục dừng bước nhìn Bà La bên cạnh, chớp chớp mắt: “Bà La, xin chào!”
Bà La nhìn đại tế ti: “Nàng ta là ai?”
A Mục cười nói: “Nàng ta tên là Tiểu Đạo, tiệm cầm đồ Thiên Đạo!”
Nghe vậy, đồng tử Bà La nhất thời co lại.
Tiệm cầm đồ Thiên Đạo!
Bà La nhìn A Mục: “Các ngươi muốn làm gì?”
A Mục chớp mắt: “Ta cũng không biết chúng ta muốn làm gì, khà khà!”
Nói xong nàng kéo tay Diệp Huyền bỏ chạy.
Trên cầu, Bà La đứng trơ trọi một mình.
...
Rất nhanh, tiểu gia hỏa màu trắng dẫn Diệp Huyền và A Mục tới trước một gian đại điện, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên, phía trên đại điện có ba chữ lớn màu đen: Sinh Tử Điện.
Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục nhẹ giọng nói: “Là nơi ở của Minh Chủ Minh Phủ, chưởng quản sinh tử của sinh linh nhân gian, đương nhiên là có hơi khoa trương. Sau khi sinh linh đạt tới Nhân Quả cảnh thì không còn nằm dưới sự quản lý này nữa.”
Diệp Huyền gật đầu. Lúc này tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên bay vào, hắn vội vàng dẫn A Mục đi theo!
Tiểu Đạo nhìn thoáng qua bốn phía, trong mắt nàng hiện vẻ lo lắng, không nghĩ nhiều nữa, nàng cũng vội vàng theo vào.
Sau khi tiểu gia hỏa màu trắng tiến vào Sinh Tử điện, nàng nhìn bốn phía, cuối cùng, ánh mắt dừng ở trên một tấm gương phía trên đại điện.
Gương đó có cùng kích thước với gương thông thường, sự khác biệt duy nhất là có một con mắt nhắm lại ở giữa gương.
Tiểu gia hỏa màu trắng thấy tấm gương này thì ánh mắt sáng lên, nàng bay đến trước gương, đưa móng vuốt nhỏ muốn sờ sờ, mà lúc này con mắt đó đột nhiên mở ra, tiểu gia hỏa màu trắng hoảng sợ, vội vàng rút vuốt nhỏ về.
Nhưng rất nhanh nàng lại phát hiện, hình như mình không nên sợ!
Con mắt cứ nhìn tiểu gia hỏa màu trắng như vậy, tiểu gia hỏa màu trắng cũng đang nhìn nó. Đúng lúc này, trong gương đột nhiên xuất hiện một vài hình ảnh, đầu tiên là một vị thanh sam nam tử, mà vừa mới xuất hiện thì hình ảnh đột nhiên dừng lại.