Chương 1821. Ta tin ngươi
Chương 1821. Ta tin ngươi
Chương 1821: Ta tin ngươi
Vù!
Đầu Tháp Vương bay ra ngoài!
Mà Tiểu Đạo thì vung tay phải một cái, tháp nhỏ màu đen của Tháp Vương bị nàng thu lại.
Xa xa, mí mắt Diệp Huyền nhảy lên, bây giờ rốt cuộc hắn ta cũng hiểu được vì sao Tiểu Đạo lại có nhiều bảo vật như vậy.
Đều là giết người cướp của mà có được!
Lúc này Tiểu Đạo quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Nàng ta vẫn còn ở đó sao?”
Diệp Huyền ngẩn người, rất nhanh hắn đã hiểu được Tiểu Đạo đang nói tới ai.
Tiểu gia hoả màu trắng.
Diệp Huyền gật đầu: “Vẫn chưa đi.”
Tiểu Đạo trầm mặc một lát, muốn nói lại thôi.
Lúc này, tiểu gia hỏa màu trắng lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, thấy nàng, mí mắt Diệp Huyền nhảy lên, nàng muốn làm gì?
Tiểu gia hỏa màu trắng rút một viên kẹo hồ lô ra đưa cho hắn, hắn do dự một chút sau đó cầm lấy viên kẹo hồ lô bỏ vào miệng.
Thấy Diệp Huyền nuốt vào, tiểu gia hỏa màu trắng nhoẻn miệng cười, móng vuốt nhỏ vỗ vào vai hắn, sau đó lại vung lên.
Diệp Huyền chớp mắt, hắn hoàn toàn không rõ tiểu gia hỏa màu trắng này đang biểu đạt cái gì, mà Tiểu Linh Nhi lại đang đột phá...
Mà xa xa, Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền thật lâu, trong ánh mắt nàng là vẻ ý vị sâu xa.
Nàng hiểu tiểu gia hoả màu trắng đó đang nói gì!
Lúc này, tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên quay đầu nhìn cây Vận Mệnh chi châm trước mặt Tiểu Đạo. Nàng chớp mắt, sau đó móng vuốt nhỏ vung một cái, Vận Mệnh chi châm xuất hiện trong tay của nàng.
Tiểu Đạo không hề ngăn cản.
Sau khi tiểu gia hỏa màu trắng đánh giá cây châm xong thì lắc đầu, tiếp theo nàng đưa cây châm đến trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền chớp mắt, đây là muốn tặng cho hắn sao?
Tiểu gia hỏa màu trắng đặt châm vào tay Diệp Huyền, Diệp Huyền liếc nhìn Tiểu Đạo xa xa, do dự một chút rồi nói: “Đây là của người ta!”
Tiểu gia hỏa màu trắng nhìn Tiểu Đạo, nàng chớp mắt, sau đó lấy một cây kẹo hồ lô ra, bay đến trước mặt Tiểu Đạo rồi đưa kẹo hồ lô cho đối phương, tiếp đó chỉ vào châm trong tay Diệp Huyền.
Lúc này Diệp Huyền hiểu rồi.
Đây là muốn đổi!
Nàng dùng kẹo hồ lô đổi Vận Mệnh chi châm của người ta!
Đầu Diệp Huyền trống rỗng!
Tiểu Đạo nhìn tiểu gia hỏa màu trắng mà không nói lời nào.
Thế là tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên rút hai viên kẹo hồ lô bên trên xuống, sau đó đưa cây kẹo hồ lô chỉ còn lại một viên cho Tiểu Đạo .
Hiển nhiên, nàng cho rằng Vận Mệnh chi châm chỉ đáng giá một viên kẹo hồ lô mà không phải một cây!
Tiểu Đạo nhìn tiểu gia hỏa màu trắng mà không nói lời nào.
Tiểu gia hỏa màu trắng chớp mắt, sau đó giơ giơ viên kẹo hồ lô trong móng vuốt lên, ý là không cần sao?
Tiểu Đạo nhìn tiểu gia hỏa màu trắng: “Coi như ngươi lợi hại!”
Nói xong nàng nhận viên kẹo hồ lô.
Tiểu gia hỏa màu trắng nhếch miệng cười. Mà lúc này nàng đột nhiên quay đầu nhìn lại, dường như phát hiện ra gì đó, ánh mắt lại sáng lên, bay về phía xa xa.
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyền biến đổi, hắn lặng lẽ thu Vận Mệnh chi châm lại, sau đó dẫn A Mục vội vàng đuổi theo.
Tiểu Đạo cũng biến mất theo.
Mà thần tướng Nghê Tín ở xa xa cũng thay đổi sắc mặt, vì nơi tiểu gia hỏa màu trắng đang đi là Thiên Thần Vương Điện!
Đây chính là nơi cốt lõi nhất của Thiên Thần tộc!
Nàng muốn làm gì?
Nghê Tín không dám nghĩ nhiều mà vội vàng đuổi theo!
Chỉ chốc lát sau Diệp Huyền đã thấy một tòa thành cổ cực kỳ hoành tráng. Tòa thành lơ lửng trên không trung, cả tòa thành do kim thạch không biết tên chế tạo thành, thoạt nhìn cực kỳ chói mắt.
Mà trên bầu trời tòa thành còn có một ngọc thạch quang trận khổng lồ, ngọc thạch quang trận bao trùm cả tòa Thiên Thần Vương Điện, mà trên trận đồ này có một vương tọa màu đen.
A Mục bên cạnh Diệp Huyền chỉ vào vương tọa màu đen, nói: “Đó chính là Thần Vương Tọa trong truyền thuyết, là chí bảo của Thiên Thần đời thứ nhất năm đó. Thần Vương Tọa còn quý báu hơn cả Khởi Nguyên Thần Thụ.”
Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Có tác dụng gì vậy?”
A Mục chớp mắt rồi nói: “Cụ thể ta cũng không biết, dù sao cũng rất quý giá! Có thể nói Thần Vương Tọa mới là biểu tượng của Thiên Thần tộc! Nó...”
Đúng lúc này, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thần Vương Tọa, trong mắt lộ đầy vẻ kinh ngạc: “Nàng ta...”
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên Thần Vương Tọa không biết từ khi nào có thêm một tiểu gia hỏa màu trắng!
Nàng coi trọng Thần Vương Tọa này sao?
Khi thần tướng Nghê Tín thấy tiểu gia hỏa màu trắng ngồi trên Thần Vương Tọa, sắc mặt hắn ta lập tức trắng bệch!
Đó chính là Thần Vương Tọa đấy!
Biểu tượng tối cao của Thiên Thần tộc!
Mà xa xa, Tiểu Đạo nhìn tiểu gia hỏa màu trắng không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên vung vuốt nhỏ về phía Diệp Huyền bên dưới.
Diệp Huyền ngẩn người, sau đó nhìn A Mục: “Nàng ta đang gọi ta sao?”
A Mục gật đầu: “Đúng vậy! Đang gọi ngươi đó!”
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó kéo A Mục bay đến trước Thần Vương Tọa, tiểu gia hỏa màu trắng vỗ vào Thần Vương Tọa ý bảo hắn ngồi xuống.
Diệp Huyền chớp mắt: “Ngồi được không?”
Tiểu gia hỏa màu trắng gật đầu.
Diệp Huyền muốn ngồi nhưng A Mục đột nhiên ngăn cản hắn, lắc đầu: “Thực lực của ngươi vẫn chưa thể ngồi được!”
Diệp Huyền nhìn tiểu gia hỏa màu trắng, tiểu gia hoả chớp mắt sau đó lại chỉ vào Thần Vương Tọa.
Diệp Huyền cười nói: “Được! Ta tin ngươi!”
Nói xong hắn ngồi lên.
Mà lúc này, Thần Vương Tọa run lên dữ dội, một luồng sức mạnh cường đại bao phủ lấy hắn. Diệp Huyền biến sắc, có điều lúc này, tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên đập vào Thần Vương Tọa.
Ầm ầm!
Thần Vương Tọa an tĩnh lại!
A Mục: “...”
Diệp Huyền chớp mắt, sau đó nhìn tiểu gia hỏa màu trắng: “Rất thoải mái!”
Tiểu gia hỏa màu trắng nhoẻn miệng cười, sau đó móng vuốt nhỏ vung lên, Thần Vương Tọa bị thu vào trong Giới Ngục tháp trong cơ thể Diệp Huyền.
Sau đó nàng quay đầu nhìn về một hướng nào đó, đôi mắt lại sáng lên.
Thấy cảnh này, Tiểu Đạo ở xa xa lắc đầu: “Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
Diệp Huyền: “...”