Chương 1820. Bị miểu sát
Chương 1820. Bị miểu sát
Chương 1820: Bị miểu sát
Thần phục!
Tiểu gia hỏa màu trắng khẽ nhếch miệng lên, một luồng tử khí xâm nhập vào trong cơ thể Chiến Thiên Thú.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, Chiến Thiên Thú run lên, toàn thân nó trên dưới bắt đầu nhanh chóng phát triển!
Mà bên ngoài Giới Ngục tháp, thần tướng Nghê Tín đột nhiên rống giận: “Ngươi chờ chết đi!”
Nói xong, hắn ta lấy một lệnh tiễn màu vàng rồi ném ra, lệnh tiễn phóng thẳng vào trong mộ địa kia.
Một lát sau, từng luồng khí tức cường đại tản ra từ mộ địa.
Thấy cảnh này, A Mục ở xa xa đột nhiên run giọng nói: “Rất nhiều cường giả Thiên Tộc sắp tỉnh lại rồi! Chúng ta chạy đi!”
Diệp Huyền gật đầu, mà lúc này, một thanh âm từ xa truyền đến: “Chạy sao? Thật buồn cười!”
Nghe vậy, A Mục ngừng lại nhìn Diệp Huyền: “Trốn không thoát!”
Diệp Huyền thì nhìn Tiểu Đạo chắp hai tay sau lưng nhìn mộ địa, ánh mắt hờ hững: “Trốn cái gì? Chỉ là một Thiên Thần tộc mà thôi!”
Giờ khắc này, Diệp Huyền đột nhiên cảm giác Tiểu Đạo trước mắt hơi xa lạ.
Khuỷu tay Diệp Huyền khẽ huých vào A Mục rồi nói: “Ngươi có biết nàng ta không?”
Tiểu Đạo!
Hắn thật là rất tò mò về nữ nhân này.
Thân phận của nữ nhân này thật sự quá thần bí.
A Mục nhìn thoáng qua Tiểu Đạo, lắc đầu: “Ta chỉ biết nàng ta sống rất lâu rồi, về phần nàng ta rốt cuộc là ai thì ta cũng không rõ.”
Diệp Huyền hơi gật đầu, nhìn sang Tiểu Đạo, lúc này Tiểu Đạo trông có hơi tức giận.
Lúc bấy giờ, chân trời đột nhiên xuất hiện một lão giả, lão giả mặc chiến giáp màu vàng rộng lớn, trong tay cầm một cái tháp nhỏ màu đen, trên người toả ra một áp lực vô hình.
A Mục đột nhiên nói: “Một trong sáu đại chiến tướng của Thiên Thần tộc, Tháp Vương!”
Diệp Huyền nhìn thoáng qua tòa tháp nhỏ trong tay Tháp Vương rồi nói: “Tháp của hắn và tháp của ta cái nào tốt hơn?”
A Mục nhìn Diệp Huyền, cười dí dỏm: “Của ngươi!”
Diệp Huyền cười khà khà sau đó nhìn Tiểu Đạo .
Mặc dù Thiên Thần tộc càng ngày càng có nhiều cường giả tỉnh lại, nhưng mà hắn không hoảng hốt chút nào!
Vì có Tiểu Đạo!
Có nữ tử này ở phía trước thì sẽ rất an toàn!
Xa xa, Tháp Vương liếc nhìn Nghê Tín rồi nhíu mày: “Thần thụ đâu?”
Nghê Tín tức giận chỉ vào Diệp Huyền: “Đã bị người này trộm mất!”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Này này, không thể nói như vậy! Vừa rồi là ai nói để ta tự lấy? Là ngươi nói có đúng không? Ngươi nói chỉ cần ta có bản lĩnh lấy đi thì thần thụ chính là của ta!”
Nghê Tín nhìn chằm chằm vào hắn, á khẩu không trả lời được.
Hắn ta thật sự không ngờ tiểu gia hỏa màu trắng có thể mang thần thụ đi!
Phải biết rằng Khởi Nguyên Thần Thụ chính là chí bảo của Thiên Thần tộc, đã tồn tại nhiều năm trong Thiên Thần tộc, là một biểu tượng của Thiên Thần tộc!
Và lòng trung thành của Khởi Nguyên Thần Thụ đối với Thiên Thần tộc không thể diễn tả bằng lời!
Nhưng mà nó đã bị tiểu gia hoả màu trắng đó lấy đi!
Lúc này Nghê Tín vừa sợ vừa giận!
Đúng lúc này, phía sau Tháp Vương lại xuất hiện một vài cường giả Thiên Thần tộc.
Không thể không nói cường giả Thiên Thần tộc quả thật rất mạnh, vì trong đó có không ít người ở Luân Hồi cảnh.
Tuy rằng Chủ Tể cảnh không đông như chó đi đầy đường nhưng Luân Hồi cảnh này thật sự không ít!
Tháp Vương nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền vội vàng kéo A Mục đi tới phía sau Tiểu Đạo. Ánh mắt Tháp Vương dừng lại trên người Tiểu Đạo. Thấy Tiểu Đạo, vẻ mặt hắn ta ngưng trọng: “Ngươi là Tiểu Đạo cô nương?”
Tiểu Đạo cười nói: “Là ta!”
Tháp Vương trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, Thiên Thần tộc ta không thù không oán với ngươi, vì sao ngươi phải tương trợ thiếu niên này?”
Tiểu Đạo mỉm cười rồi nói: “Hôm nay ta muốn dẫn hắn rời đi, nếu các ngươi bằng lòng để ta dẫn hắn đi, ngày sau ta không xen vào chuyện của các ngươi nữa, nếu như không muốn...”
Tháp Vương đột nhiên nói: “Tiểu Đạo cô nương, ta nói cho ngươi biết rõ, mạng của thiếu niên này Thiên Thần tộc ta phải lấy, ai cũng không giữ được! Ta...”
Đúng lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên biến mất tại chỗ.
Tháp Vương biến sắc, bảo tháp trong tay hắn ta đột nhiên hóa thành một luồng sáng vàng bay ra, miệng hắn ta đọc chú ngữ, rất nhanh bảo tháp đã lắc mình biến hóa thành tháp cao mấy ngàn trượng. Sau đó đập mạnh xuống đầu Tiểu Đạo.
Phía dưới, lòng bàn tay Tiểu Đạo mở ra, một cây châm màu đỏ phóng lên trời.
Ầm ầm!
Tòa bảo tháp bị cây châm nhỏ ghim giữa không trung không cách nào rơi xuống.
Trong mắt Tháp Vương lộ ra một chút lệ khí: “Bảo Tháp Trấn Sơn Hà!”
Giọng hắn ta vừa dứt, bảo tháp đột nhiên phát ra một luồng sáng vàng rực rỡ, thế nhưng theo A Mục bấm ngón tay, cây châm nhỏ đột nhiên rung lên dữ dội, sau đó xuyên qua đáy bảo tháp.
Ầm ầm!
Cả tòa bảo tháp nổ tung, hóa thành mảnh vụn đầy trời, cùng lúc đó, một đạo hồng mang xuyên qua lông mày Tháp Vương.
Xoẹt!
Một dòng máu bay ra từ giữa lông mày của Tháp Vương!
Giữa sân đột nhiên im lặng.
Bị miểu sát!
Toàn bộ cường giả Thiên Thần tộc trợn mắt há mồm, bọn hắn thật không ngờ Tháp Vương lại bị miểu sát như vậy!
Nghê Tín cũng kinh hãi, thực lực của Tháp Vương còn trên hắn ta mà lại bị miểu sát như vậy?
Rốt cuộc nữ nhân này là ai?
Xa xa, A Mục nhìn thoáng qua cây châm trôi nổi trước mặt Tiểu Đạo rồi nói: “Cây châm này không tệ!”
Diệp Huyền nói: “Gọi là Vận Mệnh chi châm, rất lợi hại!”
A Mục gật đầu một cái sau đó nhìn Tiểu Đạo: “Nàng ta rất lợi hại!”
Diệp Huyền gật đầu: “Rất lợi hại!”
Thực ra thực lực của Tiểu Đạo vẫn luôn là một bí ẩn.
Xa xa, Tiểu Đạo liếc nhìn thân thể Tháp Vương đã hư ảo: “Ta rất không thích người khác cắt ngang khi ta nói chuyện!”
Tháp Vương nhìn chằm chằm Tiểu Đạo, đang muốn nói chuyện thì cây châm trước mặt Tiểu Đạo đột nhiên bay ra.