Chương 1819. Các hạ có biết đây là chỗ nào không?
Chương 1819. Các hạ có biết đây là chỗ nào không?
Chương 1819: Các hạ có biết đây là chỗ nào không?
Đúng lúc này, Khởi Nguyên Thần Thụ rung động. Ngay sau đó, một luồng sức mạnh thần bí cường đại cuốn theo tiểu gia hỏa màu trắng.
Thấy cảnh này, Diệp Huyền và A Mục sửng sốt.
Khởi Nguyên Thần Thụ này định làm gì?
Tiểu Linh Nhi đột nhiên nói: “Nó muốn cướp đoạt tử khí!”
Cướp!
Diệp Huyền sợ hãi, Thiên Tru Kiếm đã xuất hiện trong tay hắn. Ngay khi hắn chuẩn bị ra tay thì tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên hít một hơi. Trong nháy mắt, Khởi Nguyên Thần Thụ trở nên hư ảo, cùng lúc đó linh khí trên người nó đang tiêu tán với tốc độ cực nhanh.
A Mục đột nhiên run rẩy nói: “Khởi Nguyên thần lực của Khởi Nguyên Thần Thụ đang tiêu tán với tốc độ cực nhanh!”
Lúc này, Khởi Nguyên Thần Thụ đột nhiên phát ra từng tiếng kêu quái dị, thanh âm run rẩy.
Tiểu Linh Nhi đột nhiên nói: “Nó đang xin tha!”
Diệp Huyền và A Mục liếc nhau một cái.
Xin tha!
Diệp Huyền: “...”
Lúc này vị thần tướng xa xa đột nhiên tức giận quát: “Làm càn!”
Nói xong, thanh cự kiếm trong tay hắn ta đột nhiên bay ra, kiếm quang cường đại chợt lóe qua từ giữa sân, chém thẳng tiểu gia hỏa màu trắng.
Diệp Huyền biến sắc, muốn ra tay. Lúc này thanh cự kiếm đột nhiên ngừng lại vì bị một bàn tay trắng như ngọc chặn lại!
Tiểu Đạo!
Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo đột nhiên xuất hiện trước mặt với vẻ hơi bất ngờ. Hắn thật không ngờ nàng lại xuất hiện.
Tiểu Đạo dùng tay phải chắn thanh cự kiếm, ánh mắt của nàng vẫn luôn ở trên người tiểu gia hỏa màu trắng, còn ánh mắt tiểu gia hỏa màu trắng thì ở trên thần thụ đang run rẩy.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên nâng móng vuốt nhỏ lên, Khởi Nguyên Thần Thụ run lên dữ dội, sau đó hóa thành một đạo lục quang chui vào bụng Diệp Huyền.
Vào thẳng Giới Ngục tháp!
Diệp Huyền và A Mục liếc mắt một cái, A Mục chớp mắt: “Đi vào rồi, khà khà!”
Diệp Huyền gật đầu: “Vào rồi!”
Thấy Khởi Nguyên Thần Thụ biến mất, thần tướng Nghê Tín xa xa lập tức biến sắc: “Làm càn!”
Nói xong, hắn ta đột nhiên biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa đã ở trước mặt Tiểu Đạo. Hắn ta bắt lấy cự kiếm, sau đó đâm mạnh về phía trước một cái, nhưng Tiểu Đạo lại không hề nhúc nhích mà đứng ngay tại chỗ!
Nghê Tín sửng sốt, lúc này Tiểu Đạo đột nhiên tát một cái!
Ầm!
Nghê Tín bị một cái tát này đánh bay mấy trăm trượng!
Tiểu Đạo xoay người nhìn tiểu gia hỏa màu trắng, tiểu gia hỏa màu trắng chớp mắt, sau đó nhìn Tiểu Linh Nhi, móng vuốt nhỏ của nàng nhẹ nhàng vung lên tạm biệt.
Sắp đi rồi!
Tiểu Linh Nhi tới trước mặt tiểu gia hỏa màu trắng, nhẹ giọng nói: “Sắp đi rồi sao?”
Tiểu gia hỏa màu trắng gật đầu, dường như nàng nghĩ đến điều gì đó, móng nhỏ nhẹ nhàng vung về phía Tiểu Linh Nhi. Trong phút chốc, vô số tử khí đã bao phủ lấy nàng.
Ầm ầm!
Cả người Tiểu Linh Nhi run lên, khí tức trên người đột nhiên tăng vọt!
Thấy cảnh này, Tiểu Đạo xa xa híp mắt lại, trong mắt có vẻ hơi khác thường.
Đúng lúc này, Nghê Tín ở đằng xa đột nhiên giận dữ nói: “Giao thần thụ ra đây!”
Tiểu Đạo xoay người nhìn Nghê Tín, thấy nàng, sắc mặt Nghê Tín biến đổi: “Ngươi là ai?”
Tiểu Đạo không để ý tới Nghê Tín mà quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Giúp ta xin nàng một ít tử khí, coi như giúp ta một việc!”
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó gật đầu: “Được!”
Nói xong, hắn đi tới trước mặt tiểu gia hỏa màu trắng rồi lấy một cây kẹo hồ lô ra đưa cho nàng. Tiểu gia hỏa màu trắng nhoẻn miệng cười, tiếp nhận kẹo hồ lô.
Diệp Huyền khẽ nói: “Có thể cho nàng ta một ít tử khí được không?”
Nói xong, hắn chỉ vào Tiểu Đạo xa xa.
Tiểu gia hỏa màu trắng nhìn Tiểu Đạo, thấy Tiểu Đạo thì nàng nhíu mày.
Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Tiểu gia hỏa màu trắng gia chỉ vào Tiểu Đạo, sau đó vung vẩy móng vuốt nhỏ.
Diệp Huyền nhìn Tiểu Linh Nhi, mà lúc này Tiểu Linh Nhi đang nhắm nghiền mắt dường như muốn đột phá.
Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Các hạ, lúc trước là lỗi của ta, xin thứ lỗi!”
Nói xong, nàng khẽ thi lễ với tiểu gia hỏa màu trắng.
Tiểu gia hỏa màu trắng chớp mắt, sau đó nhìn Diệp Huyền. Móng vuốt nhỏ của nàng vung lên, một luồng tử khí màu tím đậm rơi xuống trước mặt hắn.
Diệp Huyền nhìn tiểu gia hỏa màu trắng: “Cảm ơn!”
Nàng nhoẻn miệng cười, sau đó tiếp tục liếm kẹo hồ lô.
Diệp Huyền cầm sợi tử khí màu tím đậm, xoay người đi tới trước mặt Tiểu Đạo, hắn đưa toàn bộ tử khí cho nàng.
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Đa tạ!”
Nói xong, nàng thu hồi tử khí.
Đúng lúc này, thân thể của tiểu gia hỏa màu trắng xa xa đột nhiên biến ảo, đã sắp biến mất.
Thấy cảnh này, thần tướng Nghê Tín ở đằng xa biến sắc, lúc này hắn ta cũng bất chấp tất cả, lập tức mạnh mẽ vọt tới chỗ tiểu gia hỏa màu trắng.
Diệp Huyền nhíu mày, định ra tay mà tốc độ của Tiểu Đạo nhanh hơn hắn, thần tướng Nghê Tín còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng tát bay ra ngoài.
Mí mắt Diệp Huyền nhảy lên, thực lực của Tiểu Đạo này rất mạnh!
Tiểu Đạo nhìn thần tướng Nghê Tín rơi trên mặt đất: “Động thủ nữa ta sẽ giết ngươi!”
Thần tướng Nghê Tín nhe răng nói: “Các hạ có biết đây là chỗ nào không? Đây là Thần Linh tộc!”
Tiểu Đạo mặt không đổi sắc, không để ý tới hắn ta mà quay đầu nhìn tiểu gia hỏa màu trắng.
Tiểu gia hỏa màu trắng chớp mắt, sau đó đột nhiên bay tới trước mặt Diệp Huyền, đi vào trong cơ thể hắn.
Tiểu Linh Nhi cũng biến mất tại chỗ.
Vào Giới Ngục tháp rồi!
Diệp Huyền để tâm thần chìm vào trong cơ thể, tiểu gia hỏa màu trắng đi tới tầng thứ ba. Nàng bay tới trước mặt Chiến Thiên Thú, Chiến Thiên Thú vội vàng nằm sấp trên mặt đất, cả người run nhẹ.