Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 128 - Chương 1818. Có Phản Ứng

Chương 1818. Có phản ứng Chương 1818. Có phản ứng

Chương 1818: Có phản ứng

Diệp Huyền hơi nhíu mày.

Không có động tĩnh?

Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục trầm giọng nói: “Ngươi phải để nó tự đi theo ngươi mới được!”

Diệp Huyền không nói gì, sao hắn có thể để Khởi Nguyên Thần Thụ đi theo mình?

Dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn nói: “Hay là chúng ta đánh nó đi?”

A Mục do dự một chút rồi nói: “Có khả năng đánh không lại đâu!”

Diệp Huyền: “...”

Lúc này, thần tướng ở xa xa nhếch miệng khinh thường: “Các ngươi mà cũng xứng có được thần thụ này sao?”

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện thì đúng lúc này Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Nàng nhìn thoáng qua thần thụ rồi nói: “Ca ca, ta muốn có cây này!”

Diệp Huyền chớp mắt rồi nói: “Ngươi có thể để nó đi theo chúng ta không?”

Tiểu Linh Nhi nhìn Khởi Nguyên Thần Thụ rồi nói: “Đi theo ta không?”

Khởi Nguyên Thần Thụ không trả lời.

Thần sắc Diệp Huyền trầm xuống.

Đúng lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên lấy một cái hộp ra, nàng vỗ nhẹ cái hộp: “Bạch!”

Cái hộp rung lên, sau đó mở ra, ngay sau đó có một luồng sáng trắng bay ra từ trong hộp, mà trong luồng sáng trắng đó có một tiểu gia hoả lông xù màu trắng lặng yên tự ngưng tụ...

Diệp Huyền: “...”

Trong nghĩa địa xa xôi, thủ mộ lão nhân đang dọn mộ đột nhiên ngừng lại, sau đó quay đầu nhìn Thiên Thần tộc, mắt hắn ta tràn ngập vẻ khó tin: “Làm sao có thể... Tên cường đạo này sao lại xuất hiện nữa rồi...”

Giọng hơi run rẩy.

Trong nháy mắt tiểu gia hỏa màu trắng xuất hiện, tại Vô Biên Địa Hạ thành, trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo đang nằm sấp trên quầy ngủ đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó, nàng biến mất không thấy.

Diệp Huyền cùng A Mục phía trước Khởi Nguyên Thần Thụ, đôi mắt dừng trên tiểu gia hoả màu trắng.

Trong mắt A Mục tràn ngập khiếp sợ, không đúng, là chấn động.

Diệp Huyền cũng hơi khiếp sợ, hắn thật không ngờ tiểu gia hỏa này lại xuất hiện!

Có điều hắn phát hiện, đây cũng không phải bản thể mà chỉ là chút hình chiếu của tiểu gia hỏa này.

Một hình chiếu có thể đối phó với Khởi Nguyên Thần Thụ sao?

Xa xa, thần tướng nhìn tiểu gia hoả màu trắng, miệng nhếch lên khinh thường: “Ta còn tưởng là vật gì, thì ra chỉ là một linh mà thôi!”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn Nghê Tín: “Nàng ta cũng không phải là linh bình thường!”

Nghê Tín mặt không đổi sắc: “Vậy sao? Vậy để bản thần tướng mở rộng tầm mắt!”

Diệp Huyền không để ý tới Nghê Tín nữa, hắn nhìn tiểu gia hỏa màu trắng, tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên quay đầu nhìn Tiểu Linh Nhi. Khi thấy Tiểu Linh Nhi, nàng nhếch miệng cười, lúc này Tiểu Linh Nhi lấy một viên hồ lô đường ra đưa cho nàng.

Tiểu gia hỏa màu trắng mắt sáng lên, sau đó cầm lấy viên hồ lô đường. Nàng liếm kẹo, trên mặt chợt hiện lên vẻ say mê.

Lúc này Tiểu Linh Nhi chỉ vào Khởi Nguyên Thần Thụ xa xa, tiểu gia hỏa màu trắng chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn cái cây.

Tiểu Linh Nhi chỉ vào vị thần tướng, nói: “Bạch, hắn ta nói nếu chúng ta có thể mang đi, cái cây này sẽ thuộc về chúng ta! Ngươi có cách đúng không?”

Tiểu gia hỏa màu trắng nhìn thần thụ rồi vung móng vuốt nhỏ.

Thần thụ không có phản ứng!

Diệp Huyền: “...”

Tiểu gia hỏa màu trắng chớp mắt, sau đó hít một hơi nhỏ, thần thụ rung lên dữ dội, ngay sau đó trở nên hư ảo!

Thấy cảnh này, thần tướng xa xa đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Trong mắt A Mục hiện lên chút rung động, nàng kìm lòng không được mà kéo cánh tay Diệp Huyền, run giọng nói: “Nàng... Nàng ta đến từ đâu...”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta cũng không biết nàng ta đến từ đâu!”

Lúc này, tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên vẫy tay với Khởi Nguyên Thần Thụ. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Khởi Nguyên Thần Thụ đột nhiên rung chuyển, dường như là đang đáp lại gì đó.

Không biết Khởi Nguyên Thần Thụ nói gì mà lông mày của tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên nhíu lại!

Diệp Huyền ở bên cạnh vội vàng hỏi Tiểu Linh Nhi: “Tiểu Linh Nhi, bọn họ đang nói gì vậy?”

Tiểu Linh Nhi chỉ vào Khởi Nguyên Thần Thụ và nói: “Cây nói nó nợ Thiên Thần gì đó ân tình, muốn bảo vệ nơi này nên không thể đi.”

Diệp Huyền quay đầu nhìn A Mục, A Mục nhẹ giọng nói: “Hẳn là Thiên Thần Chủ đời thứ nhất, cây này là do hắn ta mang đến.”

Đúng lúc này, tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên vung móng vuốt nhỏ lên, một luồng tử khí màu tím đậm bay về phía Khởi Nguyên Thần Thụ, trong nháy mắt cả cái cây kịch liệt rung động, từng luồng khí tức cường đại cuồn cuộn không ngừng tản ra từ Khởi Nguyên Thần Thụ!

A Mục bên cạnh đột nhiên kinh ngạc nói: “Nó, nó sắp đột phá!”

Đột phá!

Diệp Huyền nhìn Khởi Nguyên Thần Thụ với vẻ mặt kinh ngạc, móng vuốt nhỏ vung lên là cái cây lập tức đột phá?

Đây là động tác nghịch thiên gì thế?

Tiểu gia hỏa màu trắng liếm kẹo hồ lô trong tay, ngay khi khí tức của Khởi Nguyên Thần Thụ đạt tới đỉnh điểm, tiểu gia hỏa màu trắng lại vẫy móng vuốt một cái, tử khí trên người Khởi Nguyên Thần Thụ biến mất vô tung vô ảnh. Cùng lúc đó, khí tức cường đại trên người Khởi Nguyên Thần Thụ cũng biến mất tăm.

Khôi phục bình thường!

Không đột phá!

Diệp Huyền và A Mục đều sửng sốt.

Xa xa, Khởi Nguyên Thần Thụ ngây người, sau đó nó điên cuồng rung động, giống như đang biểu đạt cái gì đó.

A Mục cùng Diệp Huyền nhìn Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi nói: “Nó nói, cho nó tử khí!”

Diệp Huyền vội vàng nói: “Làm cho nó đi theo chúng ta!”

Tiểu Linh Nhi đi đến bên cạnh tiểu gia hỏa màu trắng và chỉ Khởi Nguyên Thần Thụ xa xa, sau đó lại chỉ vào Diệp Huyền, ý này đã cực kỳ rõ ràng.

Tiểu gia hỏa màu trắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, Diệp Huyền vội vàng lấy một cây kẹo hồ lô ra đưa cho tiểu gia hỏa màu trắng, nàng nhếch miệng cười, sau đó nhận kẹo hồ lô. Tiếp theo nàng quay đầu nhìn thần thụ, móng vuốt nhỏ nhanh chóng vung lên.

Lúc này, thần thụ đột nhiên rung động, dường như đang nói gì đó.

Diệp Huyền và A Mục nhìn Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi không nói gì, chỉ nhìn Khởi Nguyên Thần Thụ như vậy.
Bình Luận (0)
Comment