Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 127 - Chương 1817. Không Có Động Tĩnh

Chương 1817. Không có động tĩnh Chương 1817. Không có động tĩnh

Chương 1817: Không có động tĩnh

Hàng chục lần!

Mí mắt Diệp Huyền nhảy lên, cái này hơi nghịch thiên!

A Mục lại nói: “Ngươi phải hiểu rõ một điều, dù ngươi không hầm Thiên Long tộc, Thiên Long tộc cùng Thiên Long cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Giống như Dạ U tộc vừa rồi, vì sao bọn họ muốn giết ngươi? Rất đơn giản, vì ngươi đang ở với ta! Kể từ thời điểm ngươi được chọn làm Vu thị của ta, Thiên tộc lập tức đối đầu với ngươi. Tương tự, nếu ngươi là Thần thị của thần sư Thiên tộc, Vu tộc ta cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết chết ngươi!”

Nói xong nàng dừng một chút, lại nói: “Lập trường! Ngươi hiểu ý của ta không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Hiểu rồi!”

A Mục hơi gật đầu: “Nội tâm ngươi là một người thiện lương, làm việc cũng tàn nhẫn quyết đoán nhưng vẫn còn chưa đủ.”

Diệp Huyền lắc đầu cười: “Ngươi là người đầu tiên nói ta thiện lương!”

Nói xong hắn nhìn xa xa: “Chúng ta đi tới chỗ Khởi Nguyên Thần Thụ nhìn xem?”

A Mục chớp mắt: “Được! Ta sẽ dẫn đường!”

Nói xong, nàng tới phía sau Diệp Huyền, sau đó nằm sấp trên lưng hắn, chỉ về phía trước: “Đi về phía đó!”

Diệp Huyền biến mất tại chỗ.

Trên đường đi, hắn nói: “A Mục cô nương, ngươi không biết bay sao?”

A Mục nói: “Biết! Nhưng tiêu hao năng lượng! Hơn nữa tốc độ của ta không nhanh như ngươi!”

Diệp Huyền gật đầu.

Lúc trước bị truy sát, hắn cõng A Mục không có ý nghĩ gì khác, nhưng bây giờ thân thể A Mục kề sát vào lưng hắn, cảm giác đó... mềm mại, thơm tho...

Hắn vội vứt bỏ tạp niệm, tăng tốc độ.

Trên đường đi, A Mục đột nhiên nói: “Để ta suy tính chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, vì ngươi hầm vài con Thiên Long của Thiên Long tộc, chắc chắn Thiên Long tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi! Chờ đến khi các cường giả Thiên Long của bọn họ tỉnh lại, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào đến giết chết ngươi. Mà Thiên Long tộc lại là tộc phụ thuộc của Thiên Thần tộc, nếu như Thiên Long tộc đánh không lại ngươi, Thiên Thần tộc nhất định sẽ ra tay, mà nếu Thiên Thần tộc cũng không giết được ngươi, bọn họ nhất định sẽ triệu tập Minh Phủ và Cổ Hình tộc cùng giết ngươi. Vì vậy ngươi phải chuẩn bị tâm lý!”

Diệp Huyền: “...”

A Mục lại nói: “Thiếu chút nữa quên mất, ngươi là Vu thị của ta, xét thân phận này, có thể nói tất cả tộc Thiên Tộc đều sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tiếp theo ngươi có thể có một cuộc trốn chạy lớn.”

Trốn chạy!

Diệp Huyền lắc đầu: “A Mục, ngươi nói như vậy ta hơi hoảng hốt nha!”

A Mục cười nói: “Không sao đâu, nếu cường giả Vu tộc ta tỉnh lại thì ngươi an toàn!”

Diệp Huyền hơi gật đầu, việc cấp bách bây giờ của hắn là mau chóng tăng thực lực của mình lên.

Có điều vẫn may, bây giờ hắn đã đạt tới bất diệt kim thân, gặp phải cường giả bình thường căn bản không sợ, trừ phi là gặp phải cấp bậc đỉnh cấp.

Nghĩ đến đây, hắn tăng nhanh tốc độ, ước chừng một canh giờ sau, A Mục đột nhiên nói: “Bây giờ chúng ta đã tiến vào địa bàn của Thiên Thần tộc, nơi này có thể có cường giả Thiên Thần tộc, phải cẩn thận một chút.”

Diệp Huyền gật đầu, nhìn lướt qua bốn phía, bốn phía vắng vẻ không có người.

Hắn trầm giọng nói: “A Mục, ngươi có cảm nhận được cường giả Thiên Thần tộc không?”

A Mục nhìn thoáng qua bốn phía, lắc đầu: “Cái gì cũng không cảm nhận được! Có lẽ vẫn chưa thức dậy, đây là cơ hội của chúng ta!”

Nói xong, nàng chỉ vào bên phải: “Đi hướng đó.”

Diệp Huyền gật đầu, tốc độ tăng nhanh.

A Mục tò mò đánh giá bốn phía: “Đây là lần đầu tiên ta tới Thiên Thần tộc một cách nghênh ngang như vậy!”

Diệp Huyền không nói gì mà tăng tốc độ, chỉ chốc lát sau, hắn đã tới một bờ sông. Giữa dòng sông có một đại thụ chọc trời đứng sừng sững, đại thụ này mọc thẳng lên trời, che khuất bầu trời.

Khởi Nguyên Thần Thụ!

A Mục nhìn Khởi Nguyên Thần Thụ, thán phục nói: “Không hổ là chí bảo của Thiên Thần tộc!”

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, bốn phía rất yên tĩnh.

A Mục nói: “Mang nó vào tiểu tháp của ngươi!”

Diệp Huyền gật đầu, hắn tới trước Khởi Nguyên Thần Thụ, đánh giá cái cây một chút rồi nói: “A Mục, vì sao linh khí nơi này cũng không khác với nơi khác?”

A Mục nói: “Vì nó còn chưa tỉnh lại. Đây cũng là thời điểm tốt nhất để chúng ta lấy nó.”

Diệp Huyền gật đầu, lấy Giới Ngục tháp ra, mà đúng lúc này phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Hắn nhíu mày, hai người xoay người nhìn lại, cách trước mặt bọn họ không xa có một nam tử trung niên mặc khôi giáp màu vàng. Trong tay nam tử trung niên còn cầm một thanh cự kiếm màu vàng.

A Mục nói: “Thần tướng của Thiên Thần tộc!”

Nói xong, nàng đánh giá thần tướng một cái rồi nói: “Hẳn ta là một trong sáu đại thần tướng của Thiên Thần tộc.”

Diệp Huyền nhìn thoáng qua cự kiếm màu vàng trong tay thần tướng rồi nói: “Hắn là kiếm tu sao?”

A Mục gật đầu: “Đúng vậy!”

Lúc này, Nghê Tín xa xa đột nhiên nói: “Vu tộc đại tế ti!”

A Mục chớp mắt rồi nói: “Đúng vậy!”

Nghê Tín nhìn chằm chằm A Mục: “Các hạ rất can đảm, dám đến Thiên Thần tộc ta.”

A Mục nhếch miệng cười: “Ta chỉ là đến xem thôi, không có ý gì khác!”

Nghê Tín nhìn thoáng qua Khởi Nguyên Thần Thụ rồi nói: “Ta nghĩ mục đích chân chính chuyến đi này của các hạ hẳn là Khởi Nguyên Thần Thụ!”

Đại tế ti chớp mắt: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền: “...”

Nghê Tín nhìn đại tế ti, cười nói: “Nếu đại tế ti có bản lĩnh thì mang nó đi đi, bản tướng tuyệt đối không ngăn cản!”

A Mục ngây người rồi nói: “Lời này là thật sao?”

Nghê Tín gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần đại tế ti có thể mang nó đi, bản tướng tuyệt đối không ngăn cản!”

A Mục nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền do dự một chút rồi nói: “Nếu các hạ đã nói như vậy thì ta sẽ không khách khí!”

Nói xong, hắn cầm Giới Ngục tháp nhìn Khởi Nguyên Thần Thụ. Sau đó giơ Giới Ngục tháp lên chụp xuống: “Thu!”

Ầm ầm!

Một luồng sức cường đại bao phủ Khởi Nguyên Thần Thụ nhưng Khởi Nguyên Thần Thụ không có một chút động tĩnh nào!
Bình Luận (0)
Comment