Chương 1816. Hàng chục lần
Chương 1816. Hàng chục lần
Chương 1816: Hàng chục lần
A Mục nhìn thoáng qua bóng lưng của thủ mộ lão nhân xa xa, nói: “Ta chỉ biết hắn ta không giúp Thiên tộc cũng không giúp Vu tộc, hắn ta trung lập. Về phần thân phận chân chính của hắn, ta cũng không rõ lắm!”
Diệp Huyền hơi kinh ngạc: “Ngay cả ngươi cũng không rõ sao?”
A Mục gật đầu: “Chủ yếu là ta chưa từng điều tra!”
Diệp Huyền gật đầu: “Mặc kệ hắn ta đi! Chúng ta hãy đến chỗ Phần Mộ!”
Nói xong hắn dẫn A Mục biến mất tại chỗ.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyền đã dẫn A Mục đến Phần Mộ, hắn đang định đi vào, đúng lúc này, A Mục đột nhiên ngăn hắn lại, nàng nhìn Phần Mộ và cau mày.
Diệp Huyền nhìn A Mục: “Sao vậy?”
A Mục trầm giọng nói: “Chúng ta trúng mai phục rồi!”
Giọng nàng vừa dứt, một tiếng cười đột nhiên vang lên bên cạnh: “Không hổ là đại tế ti của Vu tộc!”
Giọng vừa dứt, bên cạnh có một nam tử trung niên đột nhiên đi ra.
Mà xung quanh Diệp Huyền và A Mục còn có hơn mười cường giả, những cường giả này xuất hiện im hơi lặng tiếng, rất quỷ dị!
Diệp Huyền nhíu mày: “Thiên Long tộc?”
A Mục lắc đầu: “Không phải Thiên Long tộc!”
Không phải Thiên Long tộc!
Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, cười nói: “Chúng ta không phải Thiên Long tộc mà là Dạ U tộc.”
Diệp Huyền quay đầu nhìn A Mục, A Mục nhẹ giọng nói: “Một tiểu tộc của Thiên Tộc, cấp bậc còn thấp hơn Thiên Long tộc.”
Diệp Huyền nói: “Bọn họ có thù với ngươi sao?”
A Mục gật đầu: “Nhất định là bọn họ muốn bắt ta để lập công với Thiên Thần tộc!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn nam tử trung niên, nam tử trung niên cười nói: “Đại tế ti đoán đúng rồi.”
Nói xong hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Ngươi tự sát hay là ta động thủ?”
A Mục đến gần Diệp Huyền: “Hắn còn yếu hơn con rồng đầu tiên mà ngươi hầm!”
Diệp Huyền ngẩn người rồi nói: “Vậy tại sao hắn ta lại kiêu ngạo như vậy?”
A Mục suy nghĩ một chút, sau đó chỉ chỉ vào đầu mình: “Có lẽ hắn ta cũng bị thiểu năng trí tuệ!”
Diệp Huyền: “...”
Khi nghe A Mục nói, mắt nam tử trung niên liền lộ ra vẻ u ám, hắn ta đang muốn ra tay thì Diệp Huyền đã biến mất tại chỗ.
Vù!
Nam tử trung niên còn chưa kịp phản ứng thì đầu hắn ta đã bay ra ngoài, mà đầu của các cường giả xung quanh Diệp Huyền và A Mục cũng cùng lúc bay đi.
Miểu sát!
Diệp Huyền có nhục thân đạt tới bất diệt kim thân, có thể nói bây giờ Chủ Tể cảnh cũng không phải là đối thủ của hắn.
Mà Chủ Tể cảnh ở thời đại Thần Ma này cũng chưa đến mức như chó đi đầy đường.
A Mục nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất mà lắc đầu. Sau đó nàng nhìn Phần Mộ trước mặt.
Diệp Huyền nói: “A Mục cô nương, bây giờ ta vào có được không?”
A Mục lắc đầu: “Không được, bây giờ ngươi đi vào căn bản không có biện pháp tĩnh tâm tu luyện.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Vậy thì làm thế nào?”
A Mục suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta mang Phần Mộ đi!”
Mang đi!
Diệp Huyền kinh ngạc: “Có thể mang đi không?”
A Mục gật đầu: “Phần Mộ có thể mang đi! Ngươi đặt Phần Mộ vào trong tiểu tháp của ngươi!”
Diệp Huyền do dự một chút sau đó nhìn Phần Mộ, tay phải hắn mở ra, nhẹ nhàng ấn vào ngôi mộ, nhưng một luồng sức mạnh cường đại lại tràn ra từ Phần Mộ.
Ầm ầm!
Diệp Huyền liên tục lùi mấy bước!
Hắn nhìn A Mục: “Hình như nó không muốn đi theo ta!”
Sau một lúc im lặng, A Mục nói: “Đánh nó đi!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Đánh?”
A Mục gật đầu: “Đánh mạnh!”
Diệp Huyền do dự một chút rồi nói: “Như vậy hình như không tốt lắm?”
A Mục nói: “Nếu ngươi có được nó thì rất nhiều bằng hữu của ngươi đều có thể nhanh chóng đạt tới Luân Hồi cảnh!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “A Mục, không phải ngươi nói nó là của Vu tộc sao? Ngươi là đại tế ti, ngươi không thể cho nó đi với ngươi sao?”
A Mục chớp mắt: “Thật ra nó là của Minh Phủ.”
Khóe miệng Diệp Huyền khẽ nhảy lên: “Vậy mà ngươi nói nó là của Vu tộc!”
A Mục nhếch miệng cười: “Bây giờ ngươi cướp nó đi thì không phải là của chúng ta rồi sao?”
Diệp Huyền nghe mà trợn mắt há mồm, như vậy cũng được sao?
A Mục lại nói: “Minh Phủ là của Thiên tộc!”
Diệp Huyền suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta mượn dùng trước, chờ đến lúc đó trả lại cho Minh tộc sau, ngươi thấy thế nào?”
A Mục vội vàng gật đầu: “Ta thấy cũng được!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn Phần Mộ, hắn xông ra ngoài, sau đó đánh một quyền về phía đó.
Ầm ầm!
Phần Mộ bị một quyền của hắn chấn động dữ dội!
Có điều nó cũng không ngồi chờ chết mà điên cuồng phản kháng.
Thế nhưng nó căn bản không phải là đối thủ của Diệp Huyền.
Một lát sau, Phần Mộ được Diệp Huyền đưa vào trong Giới Ngục tháp.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyền quay đầu nhìn A Mục: “Ngươi còn biết bảo vật ở nơi nào khác không?”
A Mục gật đầu: “Ta biết! Nhưng có chút nguy hiểm!”
Diệp Huyền do dự một chút rồi nói: “Bảo vật có tốt không?”
A Mục nhìn hắn: “Khởi Nguyên Thần Thụ của Thần Linh tộc, cây này cực kỳ quý giá, nếu có thể đạt được...”
Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Có ích lợi gì?”
A Mục nói: “Khởi Nguyên Thần Thụ có Khởi Nguyên chi lực, thứ lực này có thể cuồn cuộn không ngừng chữa trị nhục thân, nếu như cộng thêm bất diệt kim thân của ngươi, ta nói cho ngươi biết, dù là Bát Bộ Thiên Long cũng đánh không lại ngươi. Quan trọng nhất là Khởi Nguyên Thần Thụ còn là linh mạch, linh mạch siêu cấp, nếu ngươi có được Khởi Nguyên Thần Thụ thì tốc độ tu luyện của ngươi cùng người bên cạnh ngươi tăng lên ít nhất hàng chục lần!”