Chương 3013: Không cần nhắm vào hắn nữa
Chương 3013: Không cần nhắm vào hắn nữa
Thôn tính duy độ này!
Diệp Huyền nghe mà sững sờ.
Thấy dáng vẻ đó của hắn, Đạo Nhất bèn cười: "Nói một cách khác, để ngươi và duy độ này dung hợp lại với nhau."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Thôn phệ duy độ này có ảnh hưởng gì đến thế giới bên ngoài không?"
Đạo Nhất lắc đầu: "Không hề! Nơi này chỉ là một thông đạo dẫn đến Dị Duy Giới, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu. Chỉ có điều sau này nếu Dị Duy Giới phá giải phong ấn kia thì Dị Duy Giới sẽ thông với vũ trụ của chúng ta. Song dù có nơi này thì bọn họ cũng không chịu ảnh hưởng gì."
Diệp Huyền gật đầu: "Ta hiểu rồi!"
Đạo Nhất đột nhiên nói: "Còn nhớ chỗ sách mà ta bảo ngươi đọc trước đó không?"
Diệp Huyền hỏi: "Đống sách đó có giúp ích gì cho việc tu luyện nhục thân hả?"
Đạo Nhất cười nói: "Giúp nhiều lắm!"
Nói đoạn, nàng bỗng nhiên chỉ vào trán hắn.
Uỳnh!
Quần áo Diệp Huyền lập tức hóa thành tro bụi!
Hắn khỏa thân!
Cảm giác dưới thân lành lạnh, sắc mặt Diệp Huyền lập tức bất thường.
Đạo Nhất cười nói: "Tiếp theo đây, ngươi nghe ta chỉ huy, quá trình sẽ đau khổ một chút, có điều không có gì đáng ngại với ngươi đâu!"
Diệp Huyền gật đầu: "Được!"
Tiếp đó, hắn bắt đầu tu luyện nhục thân.
Cùng với sự tu luyện của Diệp Huyền, duy độ không gian kì lạ xung quanh bắt đầu chấn động.
Sau khi dặn dò xong hết, Đạo Nhất bèn quay người rời đi.
Trên bầu trời Bất Tử Giới, không gian khẽ rung chuyển. Ngay sau đó, Đạo Nhất bước ra!
Lúc này, mọi thứ ở Bất Tử Giới đã khôi phục như thường!
Đông Lý Tinh cũng có mặt!
Bấy giờ, nàng xuất hiện trước mặt Đạo Nhất.
Đông Lý Tinh nhìn Đạo Nhất: "Ngươi làm được kiểu gì vậy?"
Thực ra nàng không biết hồi đầu mấy người các nàng đã sống sót kiểu gì!
Đạo Nhất mỉm cười: "Chuyện này hơi phức tạp, ta không giải thích nhiều đâu."
Đông Lý Tinh lắc đầu: "Ngươi làm nhiều điều như vậy chỉ vì muốn hắn tiến bộ?"
Đạo Nhất khẽ mỉm cười: "Ta chỉ muốn hắn trưởng thành hơn mà thôi!"
Đông Lý Tinh đột nhiên nói: "Ban đầu ngươi thực sự muốn giết hắn, đúng không?"
Đạo Nhất gật đầu.
Đông Lý Tinh lại nói: "Tại sao ngươi lại thay đổi suy nghĩ?"
Đạo Nhất trầm mặc một hồi rồi mỉm cười: "Bởi vì ta nhận ra hắn và chủ nhân đã hòa thành một thể. Hắn chính là chủ nhân, chủ nhân chính là hắn. Ta giết hắn thì chủ nhân sẽ chết."
Đông Lý Tinh trầm giọng nói: "Ngươi có biết về Dị Duy tộc không?"
Đạo Nhất gật đầu: "Biết!"
Đông Lý Tinh nhìn nàng: "Họ đáng sợ đến mức nào?"
Đạo Nhất đột nhiên xòe tay ra, một con kiến chầm chậm bò giữa lòng bàn tay nàng. Nàng nhìn con kiến ấy, mỉm cười: "Trong mắt chúng ta, dị duy nhân như thể loài người trong mắt con kiến này vậy! Mặc dù điều này rất đả kích đến chúng ta, song sự thật chính là như vậy!"
Đông Lý Tinh trầm giọng nói: "Chủ nhân của ngươi từng phong ấn Dị Duy tộc sao?"
Đạo Nhất chớp chớp mắt: "Chủ nhân không phải nhân loại!"
Nghe vậy, đồng tử của Đông Lý Tinh bèn co lại: "Không phải nhân loại ư?"
Đạo Nhất cười nói: "Nói một cách chính xác thì một nửa hắn ta là nhân loại!"
Đông Lý Tinh lại hỏi: "Năm xưa hắn ta thất bại sao?"
Đạo Nhất gật đầu: "Không tính là thất bại, chỉ có thể nói hắn ta kéo dài thời gian thôi!"
Đông Lý Tinh nói: "Kéo dài mười mấy vạn năm!"
Đạo Nhất lắc đầu: "Ngươi sai rồi! Hắn ta chỉ kéo dài mười năm!"
Mười năm!
Đông Lý Tinh nhíu mày: "Mười năm?"
Đạo Nhất khẽ nói: "Ở vũ trụ của chúng ta, thời gian là thứ không thể khống chế, cũng không thể đối nghịch. Thế nhưng Dị Duy Giới thì có thể. Nơi này của chúng ta đã trải qua mười mấy vạn năm, song ở Dị Duy Giới, bọn họ có thể rút ngắn thời gian lại thành mười mấy năm thôi!"
Nghe vậy, sắc mặt Đông Lý Tinh dần trở nên nghiêm nghị: "Chúng ta không có cơ hội nào sao?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Có! Đó chính là để chủ nhân phong ấn bọn họ lần nữa! Có điều, hiện giờ khó hơn ngày xưa rồi! Bởi lẽ Dị Duy tộc đã phát hiện ra hắn, hơn nữa Dị Duy tộc cũng mạnh hơn rất nhiều rồi!"
Nói đoạn, nàng bèn đi đến trước mặt Đông Lý Tinh, lấy một cuốn cổ tịch ra đặt xuống trước mặt nàng: "Đông Lý Tinh cô nương, ngươi là một người xứng đáng được người ta tôn trọng. Đây là một món quà nhỏ của ta. Nếu sau này chủ nhân thắng thì món quà này sẽ hoàn toàn thay đổi vận mệnh Bất Tử Đế Tộc của ngươi. Nếu như hắn thua thì mọi thứ sẽ tan biến."
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Đông Lý Tinh nhìn nàng: "Bất Tử Đế Tộc chúng ta muốn kề vai sát cánh với hắn!"
Đạo Nhất dừng bước, khẽ nói: "Cô nương này, thứ lỗi ta nói thẳng, có cho Bất Tử Đế Tộc các ngươi một trăm năm thì thậm chí các ngươi còn chẳng có tư cách làm bia đỡ đạn khi đối diện với Dị Duy tộc!"
Nói đoạn, nàng bèn biến mất.
Đông Lý Tinh đứng tại chỗ, hồi lâu không lên tiếng.
Sau khi rời khỏi Bất Tử Đế Tộc, Đạo Nhất tới Hư Vô Giới.
Hư Vô Tâm nhìn nàng: "Có chỉ thị gì sao?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Hiện giờ Hư Vô tộc đã khôi phục tự do rồi!"
Khôi phục tự do!
Hư Vô Tâm nhíu mày: "Ý ngươi là sao?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Ý của ta là Hư Vô tộc các ngươi đã thật sự được tự do! Có điều đừng thôn tính thế giới nữa! Cứ sống cho tốt đi!"
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Hư Vô Tâm đột nhiên nói: "Không cần chúng ta nhắm vào Diệp Huyền nữa sao?"
Đạo Nhất phất tay: "Không cần nữa!"
Nói đoạn, nàng bèn biến mất.
Hư Vô Tâm đứng tại chỗ, chau chặt mày.
Đạo Nhất trở lại chỗ Diệp Huyền. Lúc này, Diệp Huyền vẫn chưa có nhục thân, mà chỉ có linh hồn.
Đạo Nhất nhìn hắn và khẽ mỉm cười, sau đó quay người đi về phía những điểm sáng màu trắng.
Rất nhanh sau đó, Đạo Nhất xuyên qua những điểm sáng màu trắng ấy và tới một tinh không.
Nàng vừa xuất hiện trong tinh không này thì Thời Gian pháp tắc đã hiện lên ngay trước mặt nàng.
Thời Gian pháp tắc nhìn nàng, vẻ mặt không mấy thân thiện.