Chương 3014: Không yếu đến vậy đâu
Chương 3014: Không yếu đến vậy đâu
Đạo Nhất liếc nhìn lốc xoáy màu đen phía xa xa. Lúc này một nữ tử bước ra từ trong đó!
Là A Mệnh!
Lúc này, khóe miệng A Mệnh tràn máu tươi. Không chỉ có vậy, trên mặt phải của nàng còn có một vệt máu sâu hoắm!
Khi trông thấy Đạo Nhất, ánh mắt A Mệnh lập tức trở nên lạnh lùng: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
Rất rõ ràng, các nàng đã biết Đạo Nhất đã làm những gì với Diệp Huyền!
Đạo Nhất cười nói: "A Mệnh, gần đây có phải ngươi càng lúc càng mệt mỏi rồi không?"
A Mệnh lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến ngươi?"
Đạo Nhất nhìn nàng, khẽ cười: "A Mệnh, không trụ được nữa rồi!"
A Mệnh nhìn chằm chằm Đạo Nhất: "Không trụ được thì ta cũng phải trụ!"
Đạo Nhất lắc đầu: "Được được! Ngươi trụ đi!"
A Mệnh nhìn nàng: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Lần này ta tới tìm các ngươi là muốn nhờ các ngươi giúp đỡ!"
A Mệnh lạnh lùng cười: "Đưa ngươi quy thiên hả? Nếu phải vậy thì ta rất sẵn lòng đấy!"
Đạo Nhất nói: "Giúp chủ nhân!"
Giúp chủ nhân!
A Mệnh nhíu mày.
Đạo Nhất liếc nhìn lốc xoáy đen ngòm kia, nàng khẽ nói: "A Mệnh, dị duy nhân đã phát hiện ra chủ nhân rồi."
A Mệnh trợn trừng mắt: "Sao có thể!"
Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi đã đánh giá thấp dị duy nhân rồi! Hiện giờ mặc dù bọn họ không thể xuyên qua phong ấn của chủ nhân, song điều này không có nghĩa là các cường giả đẳng cấp của bọn họ không thể dùng cách khác để đến thế giới này."
A Mệnh trầm giọng nói: "Vết thương trên người ngươi là do dị duy nhân à?"
Đạo Nhất gật đầu.
A Mệnh nhìn nàng: "Tại sao năm xưa ngươi lại phản bội chủ nhân?"
Đạo Nhất nở nụ cười: "Sau này ta sẽ giải thích cho ngươi về vấn đề này. Hiện giờ nhiệm vụ cấp bách của chúng ta là đối phó với dị duy nhân, tranh thủ thời gian cho chủ nhân."
A Mệnh đang định lên tiếng thì lúc này bỗng có điều bất thường xảy ra. Cách ba nữ tử không xa, lốc xoáy màu đen kia bỗng nhiên rung chuyển. Trông thấy cảnh tượng ấy, A Mệnh híp mắt lại, nàng siết chặt tay phải.
Lúc này, một hư ảnh bay ra!
Cùng với sự xuất hiện của hư ảnh ấy, nụ cười trên gương mặt Đạo Nhất cũng dần biến mất.
Hư ảnh này như một người trong suốt, hoàn toàn không nhìn rõ dáng vẻ thật sự.
Lúc này, hư ảnh đột nhiên bay đến trước mặt Đạo Nhất và cứ nhìn nàng như vậy. Một lát sau, hư ảnh bỗng biến mất!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Đạo Nhất híp mắt lại: "Trở về!"
Dứt lời, nàng giơ tay túm về phía trước.
Uỳnh!
Trong không gian quỷ dị phía dưới, trên đỉnh đầu Diệp Huyền bỗng có một bàn tay cực lớn xuất hiện. Bàn tay siết lại, không gian lập tức biến thành một lốc xoáy kì lạ!
Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất ngẩng đầu. Lúc này, hắn trông thấy một gương mặt kì quái, trông như một gương mặt trong suốt vậy!
Dị duy nhân!
Dị duy nhân nhìn chằm chằm vào hắn, Diệp Huyền không thể nhìn rõ vẻ mặt của đối phương.
Lúc này, Đạo Nhất xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Nàng nhìn dị duy nhân bằng ánh mắt lạnh lùng. Dị duy nhân đột nhiên lặn mất, Đạo Nhất lập tức chỉ tay về phía trước.
Rầm!
Cái chỉ tay của nàng khiến không gian lập tức trở thành hư vô.
Bịch!
Đạo Nhất liên tiếp lùi về phía sau. Trong quá trình lùi lại, không gian trước mặt Diệp Huyền bỗng rục rịch đầy kì lạ!
Diệp Huyền tái mặt, hắn chém kiếm xuống.
Vụt!
Kiếm quang xé gió bay đi, tuy nhiên chẳng có chút tác dụng nào cả!
Đôi đồng tử của hắn co lại, bởi lẽ hắn ngửi thấy mùi của cái chết!
Đúng lúc ấy, Đạo Nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nàng chắp hai tay lại, đẩy mạnh về phía trước: "Diệt!"
Uỳnh!
Không gian trước mặt Đạo Nhất và Diệp Huyền bỗng nhiên hóa thành hư vô!
Cùng với đó là thời gian!
Mà lúc này, hư ảnh kia cũng phải lùi lại mười mấy trượng!
Hư ảnh nhìn Đạo Nhất một cách lạnh lùng. Cuối cùng, ánh mắt của hắn ta dừng lại trên người Diệp Huyền. Hắn ta giơ ngón tay cái lên, sau đó quay ngược ngón tay xuống: "Quá yếu!"
Quá yếu!
Nói đoạn, hắn ta chầm chậm biến mất.
Sau khi hư ảnh biến mất, Đạo Nhất nhìn Diệp Huyền: "Không cần để ý đến lời hắn ta nói, tính theo thời gian của vũ trụ này thì ít nhất hắn ta đã sống được trăm vạn năm!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ta thấy hơi khó chịu đấy!"
Đạo Nhất nhìn hắn: "Tại sao?"
Diệp Huyền nhìn về phía nàng. Lúc này, bên khóe miệng Đạo Nhất vẫn còn máu tươi. Không những thế, bụng nàng còn có một quyền ấn sâu hoắm.
Trọng thương!
Diệp Huyền nhìn nàng: "Giúp ta!"
Nói đoạn, hắn lại gần Đạo Nhất, thấp giọng nói vài câu.
Đạo Nhất chớp mắt: "Ngươi chắc chứ?"
Diệp Huyền gật đầu.
Đạo Nhất nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Được!"
Nói đoạn, nàng đột nhiên đưa hắn biến mất.
Trong một tinh không nào đó, một kiếm tu mặc trường bào màu mây trắng đang chầm chậm bước đi.
Đúng lúc ấy, kiếm tu bỗng nhiên quay người lại. Đạo Nhất và Diệp Huyền đã xuất hiện trước mặt kiếm tu.
Kiếm tu nhìn thấy hắn thì sững sờ, hắn ta lập tức mỉm cười: "Ngươi tìm ta?"
Diệp Huyền gật đầu: "Đại ca, lâu rồi không gặp!"
Kiếm tu cười nói: "Có chuyện gì sao?"
Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Ta biết đại ca cô đơn, ta muốn tìm cho đại ca một đối thủ!"
Kiếm tu liếc nhìn Đạo Nhất rồi lắc đầu: "Nếu như bản thể của cô nương này ở đây thì có lẽ ta còn thấy hứng thú, nhưng mà... nàng ta là bạn của ngươi sao?"
Diệp Huyền gật đầu.
Kiếm tu khẽ mỉm cười: "Được rồi! Thực ra nàng ta cũng không yếu đến vậy!"
Đạo Nhất: "..."