Chương 3015: Không thể nào
Chương 3015: Không thể nào
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên kéo tay kiếm tu, hắn nói: "Đại ca, chúng ta đi!"
Nói đoạn, hắn bèn đưa kiếm tu và Đạo Nhất biến mất.
Khi ba người xuất hiện lại một lần nữa thì đã đứng trước lốc xoáy màu đen dẫn đến Dị Duy Giới.
Diệp Huyền chỉ vào lốc xoáy màu đen: "Đại ca, ngươi qua bên đó đi, bên đó vui lắm!"
Kiếm tu liếc nhìn lốc xoáy màu đen. Một lát sau, ánh mắt hắn ta thoáng hiện vẻ ngạc nhiên: "Hình như cũng thú vị đấy."
Diệp Huyền gật đầu: "Rất thú vị!"
Kiếm tu khẽ vỗ vai hắn: "Ta đi đây!"
Nói đoạn, hắn ta bèn đi đến lốc xoáy màu đen kia.
Khi bước đến trước lốc xoáy màu đen, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Đại ca, có thể để lại cho ta một đường kiếm khí không? Coi như làm kỉ niệm!"
Kiếm tu do dự một lát rồi búng tay, một đường kiếm khí nhanh chóng rơi xuống trước mặt hắn: "Tiểu gia hỏa, sau này sẽ gặp lại!"
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất trong lốc xoáy màu đen.
Diệp Huyền đặt đường kiếm khí kia ở trước lốc xoáy, sau đó quay đầu nhìn Đạo Nhất: "Có đường kiếm khí này trấn áp thì trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn bọn họ không thể qua đây đâu, đúng chứ?"
Đạo Nhất trầm mặc.
Diệp Huyền đi đến bên cạnh nàng, khẽ hỏi: "Ta làm vậy có tính là gian lận không?"
Đạo Nhất nhìn hắn, Diệp Huyền vội nói: "Ta không bảo đại ca ta đi đánh dị duy nhân mà! Còn về hắn ta có đánh hay không thì đó là chuyện của hắn ta, không liên quan gì đến ta hết..."
Đạo Nhất: "..."
Đạo Nhất trừng mắt với Diệp Huyền rồi lắc đầu: "Xảo quyệt!"
Diệp Huyền ngoác miệng cười. Có vẻ như hắn nhớ đến điều gì đó nên trầm giọng nói: "Đạo Nhất, chẳng phải phong ấn vẫn còn tồn tại sao? Tại sao dị duy nhân có thể xuyên qua phong ấn mà tới chỗ chúng ta?"
Đạo Nhất quay người nhìn lốc xoáy màu đen, khẽ nói: "Bởi vì phong ấn đã lỏng lẻo rồi!"
Phong ấn lỏng lẻo!
Diệp Huyền nhìn lốc xoáy: "Nhanh nhất khoảng bâu lâu thì bọn họ tới đây?"
Đạo Nhất nói: "Có đường kiếm khí này ở đây thì có thể chống đỡ được một khoảng thời gian! Năm năm chắc không thành vấn đề! Có điều, một khi phong ấn biến mất, đường kiếm khí này sẽ không ngăn được bọn họ đâu! Đường kiếm khí này chỉ có thể khiến bọn họ không thể xuyên qua đây trong vòng vài năm thôi!"
Năm năm!
Diệp Huyền khẽ nói: "Năm năm sau ta sẽ phải đối đầu với Dị Duy tộc?"
Đạo Nhất gật đầu.
Diệp Huyền thấy hơi khó hiểu: "Năm xưa Diệp Thần thất bại rồi?"
Đạo Nhất lại gật đầu.
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ta học tập năm năm thì có mạnh hơn Diệp Thần năm xưa không?"
Đạo Nhất nhìn hắn: "Ngươi không tự tin về bản thân mình à?"
Diệp Huyền lắc đầu cười: "Đúng là không tự tin!"
Với tình hình trước mắt thì hắn còn chẳng đánh được vũ trụ pháp tắc, chẳng lẽ sau khi học năm năm là hắn có thể mạnh hơn Diệp Thần – chủ nhân của những vũ trụ pháp tắc này ư?
Không thể nào!
Mặc dù hắn rất tự tin nhưng không tự đại.
Đạo Nhất mỉm cười: "Trong tình huống bình thường thì chắc chắn là không được!"
Diệp Huyền hỏi: "Không bình thường?"
Đạo Nhất gật đầu.
Diệp Huyền tò mò: "Không bình thường sẽ như nào?"
Đạo Nhất chớp mắt, trông nàng có hơi tinh nghịch: "Tạm thời là bí mật!"
Diệp Huyền đang định lên tiếng thì lúc này, một giọng nói bỗng vang lên ngay bên cạnh: "Các ngươi tự động ngó lơ hai người chúng ta đó hả?"
Diệp Huyền quay đầu nhìn sang bên cạnh, nơi đó có hai nữ tử!
Mệnh Vận pháp tắc và Thời Gian pháp tắc!
Lúc này, hai nữ tử cũng đang nhìn Diệp Huyền!
A Mệnh bỗng đi tới trước mặt Diệp Huyền, nàng cứ nhìn chằm chằm hắn như thể muốn nhìn thấu hắn luôn vậy!
Có hơi xa lạ, nhưng cũng hơi quen thuộc!
Hồi lâu sau, A Mệnh thu hồi ánh mắt, trong mắt nàng là vẻ phức tạp khó nói thành lời: "Đúng là một thể rồi!"
Khoảnh khắc ấy nàng chắc chắn vận mệnh của Diệp Huyền và Diệp Thần đã hòa vào làm một!
Hiện giờ Diệp Huyền chính là Diệp Thần!
Nếu như hắn chết thì Diệp Thần cũng sẽ biến mất!
A Mệnh quay đầu nhìn Đạo Nhất: "Tại sao lại như vậy?"
Mặc dù nàng đã biết vận mệnh của Diệp Huyền và Diệp Thần hợp lại làm một từ lâu, song nàng không biết tại sao lại như vậy.
Trong tình huống thông thường thì Diệp Huyền là Diệp Huyền, Diệp Thần là Diệp Thần. Bởi lẽ khi Diệp Thần chuyển thế luân hồi, hắn ta mang theo kí ức. Dù hắn ta không thức tỉnh thì vẫn có mệnh vận thể độc lập chứ không phải hòa làm một với Diệp Huyền như thế này.
Đạo Nhất khẽ mỉm cười: "Bởi lẽ mang theo kí ức chuyển thế trùng sinh là điều mà chủ nhân không thích nhất, cũng là điều hắn ta thấy phiền chán nhất. Việc này cũng vi phạm quy tắc mà năm xưa hắn ta đặt ra, vậy nên... ngươi hiểu rồi chứ?"
A Mệnh chầm chậm nhắm hai mắt lại!
Đương nhiên là nàng hiểu!
Rất rõ ràng, mặc dù Diệp Thần đã luân hồi, thế nhưng hắn ta không chọn cách mang theo kí ức chuyển thế luân hồi. Như vậy cũng có nghĩa là hắn ta chính là Diệp Huyền, hắn ta đã thực sự luân hồi chuyển thế rồi.
Hình như A Mệnh nhớ ra điều gì đó mà lại nói: "Không đúng, nếu như hắn ta không mang theo kí ức chuyển thế thì tại sao ta lại cảm nhận được sự tồn tại của hắn ta. Mặc dù rất mỏng manh nhưng nó thực sự tồn tại, đây là vì sao?"
Đạo Nhất khẽ nói: "Luân Hồi pháp tắc làm đấy, nàng ta đã cưỡng chế giữ lại kí ức của chủ nhân, không cho kí ức của chủ nhân biến mất."
A Mệnh nhíu mày: "Như vậy cũng có nghĩa là nếu như kí ức của chủ nhân khôi phục..."
Đạo Nhất lắc đầu: "Không thể nào!"
A Mệnh thấy khó hiểu: "Lại vì sao nữa?"
Đạo Nhất nhìn Diệp Huyền, nàng khẽ nói: "Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, chủ nhân không bằng lòng. Thứ hai, nếu như Luân Hồi pháp tắc thực sự muốn để chủ nhân tái sinh, nữ nhân đó sẽ hạ gục chủ nhân, sau đó trừ khử hắn ta."