Chương 3016: Ngươi tin ta không?
Chương 3016: Ngươi tin ta không?
Nữ nhân!
Sắc mặt A Mệnh sầm xuống, đương nhiên nàng biết người Đạo Nhất đang nói đến là ai, chính là nữ tử váy trắng!
Nếu như không có nữ nhân ấy thì Luân Hồi pháp tắc có lẽ đã thành công!
Ở bên cạnh, Thời Gian pháp tắc bỗng nói: "Hắn sẽ trở thành chủ nhân sao?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Hắn chính là chủ nhân."
Thời Gian pháp tắc liếc nhìn Diệp Huyền: "Thế kí ức của chủ nhân..."
Đạo Nhất cười nói: "Phải xem tiểu gia hỏa này có bằng lòng tự mình đi khôi phục những kí ức đó hay không đã!"
Diệp Huyền lập tức lắc đầu: "Ta không bằng lòng! Ta không muốn trở thành người khác!"
Đạo Nhất nhìn hắn: "Ngươi không trở thành người khác, Diệp Thần chính là ngươi của kiếp trước, giữa các ngươi không hề có xung đột."
Diệp Huyền lại nói: "Ta là ta, ta chỉ muốn làm Diệp Huyền!"
Đạo Nhất mỉm cười: "Ngươi vẫn là ca ca của nữ tử váy trắng!"
Diệp Huyền cạn lời, nhiều khi hắn cũng sắp bị xoay mòng mòng đến nơi rồi!
Rốt cuộc lão tử là ai?
Lúc này, Đạo Nhất đột nhiên bật cười: "Ta làm rõ giúp ngươi nhé! Khi chủ nhân luân hồi, hắn ta trở thành ca ca của nữ tử váy trắng. Có điều khi ấy, hắn ta vẫn chưa thức tỉnh, nữ tử váy trắng cũng không mạnh như bây giờ!
Về sau, Luân Hồi pháp tắc xảy ra vấn đề dẫn đến kiếp đó chủ nhân chưa thể thức tỉnh và đã toi mạng. Sau này, nữ tử váy trắng phất lên, cưỡng chế nghịch chuyển luân hồi, cứu ngươi về.
Có thể ngươi đang thắc mắc tại sao nữ tử váy trắng chỉ nhận ngươi chứ không nhận chủ nhân, đó là bởi khi ấy chủ nhân vẫn chưa thức tỉnh. Thế nên khi ấy ngươi mới là ca ca chân chính của nàng ta. Người nàng ta cứu chỉ là ngươi, nhân quả giữa ngươi và nàng ta không hề liên quan đến chủ nhân, thế nên nàng ta chỉ nhận ngươi."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ý của ngươi là khi ta là ca ca của Thanh Nhi thì chủ nhân ngươi vẫn chưa thức tỉnh?"
Đạo Nhất gật đầu: "Đúng vậy! Vậy nên người nàng ta cứu là ngươi, nàng ta cũng chỉ nhận ngươi mà thôi! Đương nhiên, chủ nhân và nàng ta đúng thật cũng chẳng có quan hệ gì cả. Mà nàng ta cũng không để kí ức của chủ nhân điều khiển cơ thể ngươi, bởi nếu như kí ức của chủ nhân điều khiển cơ thể ngươi thì coi như hủy diệt ngươi luôn. Mà chủ nhân cũng không muốn có kí ức của kiếp trước. Thế nên ngươi chính là chuyển thế của chủ nhân, chỉ là chuyển thế không có kí ức mà thôi.
Còn về kí ức ngày xưa của chủ nhân thì ngươi không cần phải cảm thấy phản cảm, bởi vì dù ngươi có kí ức của hắn ta thì cũng sẽ không trở thành hắn ta. Kiếp này ngươi chính là Diệp Huyền, trừ phi chủ nhân xóa bỏ kí ức kiếp này của ngươi, bằng không ngươi chính là Diệp Huyền, không ai có thể thay đổi được! Bởi vì năm xưa khi chủ nhân kiềm chế quy tắc luân hồi có đặt ra quy tắc là một người chỉ có một kiếp!"
Diệp Huyền khẽ nói: "Ta hiểu được đại khái rồi!"
Diệp Thần chính là kiếp trước của hắn!
Có điều, kiếp trước hắn không muốn mang theo kí ức tái sinh. Đương nhiên, đây cũng là điều không thể vì còn có Thanh Nhi ở đó!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền hơi toát mồ hôi.
Nếu như không có Thanh Nhi thì liệu hắn có bị diệt trừ không?
Phải biết rằng mặc dù kiếp trước hắn không muốn mang theo kí ức tái sinh, song Luân Hồi pháp tắc kia không hề nghĩ như vậy!
Có vẻ như Diệp Huyền nhớ ra điều gì đó, hắn bỗng nhiên nói: "Không đúng! Không đúng! Hoàn toàn không đúng!"
Đạo Nhất chớp mắt: "Không đúng chỗ nào?"
Diệp Huyền nhìn nàng: "Ta là ca ca của Thanh Nhi, vậy quan hệ giữa cha ta thì phải nói như thế nào? Nếu như Thanh Nhi cứu ta về thì ta không thể trở thành con của cha ta được!"
Đạo Nhất không lên tiếng.
Diệp Huyền nhìn nàng và chờ câu trả lời của nàng.
Hồi lâu sau, Đạo Nhất khẽ nói: "Chuyện này ta không thể nói với ngươi được, ngươi phải để muội muội và cha của ngươi nói cho ngươi!"
Diệp Huyền khẽ nhíu mày: "Tại sao?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Bọn họ không nói với ngươi chắc chắn là có nguyên nhân gì đó, ta không nhiều lời được."
Diệp Huyền: "..."
Đạo Nhất lại nói: "Kí ức chủ yếu nằm trong cơ thể ngươi, có điều ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi đi khôi phục những kí ức đó, trừ phi ngươi muốn. Đương nhiên, dù ngươi muốn thì chủ nhân ngày xưa cũng không đồng ý! Hắn ta là người đặt ra quy tắc, nếu như đến hắn ta cũng phản bội quy tắc... Hắn ta sẽ không để mình biến thành người như vậy đâu, nên ngươi hoàn toàn không cần đắn đo về vấn đề này!"
Nói đoạn, nàng bèn quay đầu nhìn hai người A Mệnh: "Nếu các ngươi có thể liên lạc được với Luân Hồi pháp tắc thì bảo nàng ta đừng nghịch nữa! Cứ nghịch mãi thì mọi người đều bị nàng ta đùa giỡn đến chết đấy!"
A Mệnh lắc đầu: "Không liên lạc được với nàng ta! Năm xưa nàng ta nói đi dưỡng thương, sau này thì biến mất! Ta đã thử đi tìm, nhưng không có chút tin tức nào cả!"
Đạo Nhất khẽ nói: "Thôi! Cứ để nàng ta đi!"
A Mệnh đột nhiên nói: "Đạo Nhất, rốt cuộc ngươi có mục đích gì! Năm xưa cái chết của chủ nhân có liên quan mật thiết đến ngươi, ngươi không phủ nhận chứ?"
Đạo Nhất gật đầu: "Ta không phủ nhận!"
A Mệnh nhìn chằm chằm vào nàng: "Hiện giờ không thể nói à?"
Đạo Nhất mỉm cười: "Đúng là không thể?"
A Mệnh lắc đầu: "Ta không tin ngươi!"
Đạo Nhất mỉm cười: "A Mệnh, ta không cần sự tin tưởng của ngươi, ta nói rồi! Đạo Nhất ta cả đời này chỉ có lỗi với một người, đó chính là chủ nhân. Ngoài hắn ta ra thì ta không nợ bất cứ người nào nữa. Tất cả những điều ta làm bây giờ cũng không phải để chuộc tội, càng không phải vì muốn được các ngươi thông cảm mà chỉ đơn giản là muốn chủ nhân được sống, chỉ như vậy mà thôi!"
Nói đoạn, nàng quay đầu nhìn Diệp Huyền: "Ngươi tin ta không?"