Chương 3019: Duy độ áp chế
Chương 3019: Duy độ áp chế
Diệp Huyền trầm mặc một lúc rồi cười nói: "Nghe ngươi nói như vậy ta bỗng nhận ra, hình như dị duy nhân cũng không vô địch đến vậy!"
Đạo Nhất nói: "Đó là với nữ tử váy trắng mà thôi, với người khác... ví dụ như ngươi! Ngươi có thể chém bay thời gian không? Dị duy nhân muốn giết ngươi cũng chẳng cần phải giở trò, cứ cho một quyền là đã có thể giải quyết ngươi rồi!"
Diệp Huyền: "..."
Lúc này, không gian xung quanh hắn đã khôi phục lại như thường. Đạo Nhất xuất hiện trước mặt hắn, nàng nhìn hắn và nói: "Từ giờ trở đi ngươi bắt đầu tu luyện cách khống chế thời gian đi!"
Diệp Huyền gật đầu: "Được!"
Đạo Nhất bèn đưa hắn biến mất. ...
Trong một tinh không nào đó, một kiếm tu mặc trường bào màu trắng như mây đang chầm chậm bước đi.
Kiếm tu đã đi không biết được bao lâu, bỗng nhiên không gian trước mặt hắn ta rung chuyển một cách quỷ dị, một hư ảnh xuất hiện trước mắt hắn ta.
Hư ảnh nói: "Nhân loại?"
Kiếm tu gật đầu.
Hư ảnh nói: "Sinh vật cấp thấp!"
Kiếm tu nhìn hư ảnh, rút kiếm chém.
Vụt!
Hư ảnh kia còn chưa kịp phản ứng thì kiếm đã xuyên qua cơ thể hắn ta.
Hư ảnh cười lạnh lùng: "Sao ngươi có thể giết ta? Dị duy nhân chúng ta tồn tại trong Thời Gian Duy Độ, ngươi..."
Nói đến đây, giọng nói của hư ảnh kia đột nhiên tràn ngập vẻ sợ hãi: "Sao có thể... ngươi có thể hủy diệt thời gian..."
Kiếm tu thu kiếm lại rồi bước đến trước mặt hư ảnh. Hắn ta nhìn hư ảnh, tỏ vẻ nghi hoặc: "Hủy diệt thời gian là chuyện rất đơn giản mà? Tại sao ngươi phải ngạc nhiên như vậy?"
Hư ảnh: "..."
Hủy diệt thời gian là chuyện đơn giản ư?
Đầu hư ảnh ong ong.
Kiếm tu đi về phía xa xa. Có vẻ như hắn ta nhớ ra điều gì đó nên lại nói: "Ở thế giới này của các ngươi, hủy diệt thời gian rất khó à?"
Hư ảnh hỏi ngược lại: "Ngươi thấy đơn giản sao?"
Kiếm tu liếc nhìn thanh kiếm trong tay: "Khá là đơn giản!"
Hư ảnh: "..."
Kiếm tu lại hỏi: "Dị duy nhân các ngươi đều yếu như vậy sao?"
Hư ảnh: "..."
Dị duy nhân đã chết rồi!
Là biến mất chân chính luôn!
Vì một đường kiếm ấy của kiếm tu đã trực tiếp xóa sổ cả Thời Gian Duy Độ!
Sau khi chém chết dị duy nhân kia, ngược lại, kiếm tu cảm thấy có hơi nhàm chán!
Hắn ta thấy khá là thất vọng.
Yếu như vậy sao?
Không nên chứ.
Kiếm tu nhìn về phía xa rồi tiếp tục tiến lên.
Mười mấy vạn năm rồi!
Chỉ có khi gặp được Thiên Mệnh vào năm ấy thì hắn ta mới có một loại cảm giác được sống lại.
Cảm giác có đối thủ thật sự quá tuyệt vời!
Đáng tiếc, bây giờ hai người đó đều chỉ quan tâm đến tiểu gia hoa kia.
Nhưng cũng không sao, rồi cuối cùng ba người bọn họ cũng sẽ có một trận chiến thôi.
Chỉ là, trong khoảng thời gian này thật sự quá nhàm chán!
Kiếm tu dường như nghĩ đến điều gì đó mà quay đầu nhìn đi, hắn ta lắc đầu cười: "Ngưỡng mộ tiểu gia hỏa đó thật..."
Tiểu gia hỏa đó hiển nhiên chính là Diệp Huyền rồi!
Có thể bị đánh bại làm sao có thể không phải là một loại hạnh phúc chứ?
Nếu như Diệp Huyền biết được suy nghĩ này của kiếm tu cũng không biết sẽ có cảm giác thế nào nữa.
Kiếm tu thu tầm mắt lại rồi tiếp tục đi về phía xa.
Tiêu Dao Tử hắn ta không có yêu cầu gì khác mà chỉ cầu cuộc sống có thêm chút khó khăn mà thôi!
Hắn ta cũng không cầu chết, không cầu bại!
Mà hắn ta chỉ cầu có người có thể khiến mình xuất ra hai đường kiếm!
Chỉ hai mà thôi!
Bộ yêu cầu này cao lắm sao?...
Trong căn nhà trúc bên hồ, Diệp Huyền ngồi khoanh chân dưới đất.
Trước mặt hắn là Đạo Nhất.
Mà bên cạnh hai người còn có đám người An Lan Tú và Tiểu Thất.
Tất cả mọi người đều đang yên lặng nghe Đạo Nhất giảng giải về thời gian.
Đạo Nhất cũng không dạy riêng cho một mình Diệp Huyền mà thậm chí còn dạy cả những người bạn của hắn.
Cũng giống như đám người An Lan Tú đây, mấy người này đều vô cùng ưu tú, ngày sau có thể trở thành trợ thủ cho Diệp Huyền.
Không thể không nói, ở trong lòng đám người Diệp Huyền vẫn rất kinh ngạc.
Thời gian!
Đây chính là lần đầu tiên bọn họ được hiểu chi tiết về thời gian, mà khi có thể khống chế được thời gian sẽ đáng sợ đến mức nào?
Nhưng điều khiến Diệp Huyền có hơi không hiểu là tại sao Đạo Nhất lại hiểu về thời gian như thế?
Phải biết rằng nàng không phải Thời Gian pháp tắc!
Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều!
Cứ như vậy, sau khoảng một tháng, Đạo Nhất bắt đầu dẫn mấy người Diệp Huyền tiến vào trong Thời Gian Duy Độ.
Trong Thời Gian Duy Độ, mọi người nhìn thấy người ở thế giới bên ngoài, bọn họ thật sự rất giống thần linh đang nhìn xuống chúng sinh!
Theo quan điểm của người ở bên trong Thời Gian Duy Độ thì người bên ngoài giống như một người trong suốt.
Đây chính là duy độ áp chế chân chính.
Bởi vì người ở vũ trụ hiện tại này hoàn toàn không hiểu gì về thời gian, càng đừng nói đến chuyện nghịch chuyển thời gian.
Nửa tháng sau, đám người Diệp Huyền bắt đầu thực hành.
Không phải hủy diệt thời gian, với thực lực hiện giờ của bọn họ muốn hủy diệt thời gian là chuyện vô cùng khó, bây giờ bọn họ chỉ có thể làm quen với thời gian rồi sau đó là khống chế nó!
Thật ra, Diệp Huyền có hơi cảm khái, ngày xưa hắn gần như toàn phải tự mình mò mẫn, mà loại tự mò mẫm này vô cùng chậm, bởi vì có rất nhiều vấn đề đều phải tự mình đi giải quyết.
Mà bây giờ, sau khi có người chỉ dẫn, lúc bắt đầu tu luyện cũng đúng là làm ít công to, đã bớt phải đi quá nhiều đường vòng!
Mà điểm quan trọng nhất ở đây là bây giờ hắn có thể học được rất nhiều kiến thức mà trước kia mình chưa từng được tiếp xúc đến.
Đồng thời hắn cũng hiểu ra tại sao mình không thể đánh lại được mấy vũ trụ pháp tắc!
So với mấy vũ trụ pháp tắc này thì mình thật sự rất giống một đứa trẻ ở phương diện võ đạo!