Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1329 - Chương 3020: Y Như Tên Mù Chữ

Chương 3020: Y như tên mù chữ Chương 3020: Y như tên mù chữ

Bên cạnh hồ, Đạo Nhất và Ách Nạn pháp tắc đang đánh cờ.

Bên ngoài kia, không biết từ khi nào đã đổ cơn mưa nhỏ, ở nơi này thường xuyên có mưa.

Ách Nạn giơ một quân cờ lên rồi hạ xuống, sau đó nói: "Hắn học rất nhanh."

Đạo Nhất cười đáp: "Họ đều học rất nhanh."

Ách Nạn khẽ cười rồi bảo: "Nếu năm ấy không có chủ nhân dạy chúng ta thì chúng ta có giỏi hơn bọn họ không?"

Đạo Nhất mỉm cười: "Sao đột nhiên lại cảm thán như thế?"

Ách Nạn lắc đầu: "Chỉ là hơi hoài niệm về năm ấy mà thôi."

Đạo Nhất im lặng một lúc rồi sau đó mới cầm một quân cờ lên và hạ xuống: "Một người ưu tú thì càng cần có người dẫn dắt, nếu không có người dẫn dắt vậy sự ưu tú của hắn ta sẽ chỉ có giới hạn. Cũng giống như đầu bếp ấy, ngươi muốn hắn ta nấu ra một món ngon thì ít nhất cũng phải cho hắn ta nguyên liệu trước, đúng chứ? Cái khung rất quan trọng và môi trường cũng vậy!"

Ách Nạn liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi vẫn rất thích nói đạo lý nhỉ!"

Đạo Nhất cười đáp: "Chịu ảnh hưởng từ chủ nhân ấy mà."

Ách Nạn nhẹ giọng nói: "Nói như vậy là nếu không có chủ nhân thì thật ra chúng ta cũng sẽ không mạnh hơn bọn họ bao nhiêu, đúng không?"

Đạo Nhất khẽ cười, bảo: "Ngươi cảm thấy mình có ưu tú hơn bọn họ không? Lúc bằng tuổi ấy!"

Ách Nạn lắc đầu.

Đạo Nhất mỉm cười: "Trên đời này người ưu tú cũng nhiều lắm, nhưng không phải mỗi một người ưu tú đều có thể nổi trội."

Nói rồi, nàng hơi dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục: "Sau khi tiếp xúc với tiểu gia hỏa này, ta có một loại cảm giác rất sâu đậm."

Ách Nạn có hơi tò mò: "Là gì thế?"

Đạo Nhất cầm một quân cờ lên rồi hạ xuống: "Có chỗ dựa thật tốt!"

Ách Nạn: "..."

Đạo Nhất cười nói: "Ta cũng muốn có một muội muội mạnh như thế."

Ách Nạn trầm giọng bảo: "Nàng ta sẽ không đối đầu với Dị Duy Giới vì thế giới này, đúng không?"

Đạo Nhất gật đầu.

Ách Nạn hơi nhíu mày: "Cho dù chủ nhân có cầu xin thì nàng ta cũng sẽ không chịu?"

Đạo Nhất nhẹ giọng nói: "Nha đầu ngốc, ngươi đó, ngươi quá coi thường nàng ta rồi, tất cả các ngươi đều coi thường nàng ta bao gồm cả chủ nhân."

Ách Nạn nhíu mày càng chặt hơn: "Sao lại nói vậy?"

Đạo Nhất nhìn về phía chân trời ngoài kia rồi nhẹ nhàng đáp: "Ở trong mắt nàng ta, chúng sinh chỉ như con kiến. Người mà nàng ta thật sự để ý cũng chỉ có một người mà thôi, đó chính là chủ nhân. Mà sau khi chủ nhân chọn đi lên con đường võ đạo thì nàng ta hy vọng chủ nhân có thể trở nên lớn mạnh giống như nàng ta, có biết lý do là gì không?"

Ách Nạn lắc đầu: "Không biết!"

Đạo Nhất cười nói: "Bởi vì nàng ta muốn mãi mãi được ở bên cạnh chủ nhân!"

Ách Nạn hơi nhíu mày: "Lẽ nào bây giờ không thể hay sao?"

Đạo Nhất nhẹ giọng đáp: "Cùng với thời gian chuyển dời, nàng ta sẽ không chết nhưng chủ nhân sẽ chết. Nàng ta có thể khiến toàn bộ nhân quả không dính vào người nhưng chủ nhân thì lại không làm được.

Hơn nữa, chủ nhân vẫn còn ở trần thế, mà nàng ta thì đã thoát ra khỏi trần thế, vượt lên trên tất cả. Chủ nhân muốn chân chính ở bên cạnh nàng ta thì cũng phải thoát khỏi trần thế, khiến toàn bộ nhân quả không thể dính vào người, phải vô địch thế gian...

Đương nhiên, về phần còn có suy nghĩ khác hay không thì ta cũng không biết!"

Nói đến đây, đột nhiên nàng nhíu mày lại: "Trước đây chủ nhân từng nói với ta rằng nàng ta cảm giác được một vài chuyện chẳng lành, nhưng cụ thể là chuyện gì thì nàng ta lại không nói."

Ách Nạn trầm giọng nói: "Chuyện chẳng lành? Là chỉ Dị Duy Giới sao?"

Đạo Nhất lắc đầu: "Không có khả năng cho lắm! Dị duy nhân chắc hẳn sẽ không mang tới loại cảm giác này cho nàng ta, mà có khả năng là chuyện khác kia kìa."

Nói rồi, nàng hơi dừng lại rồi mới tiếp tục: "Thật ra, cho dù nàng ta hay là phụ thân của chủ nhân chắc hẳn đều nôn nóng muốn chủ nhân trở nên mạnh còn hơn cả chúng ta. Chẳng qua, chúng ta hy vọng chủ nhân trở nên mạnh hơn là vì muốn hắn có đủ thực lực đối diện với Dị Duy Giới, còn mục đích của bọn họ có lẽ lại khác."

Nói đến đây, nàng lắc đầu cười: "Nhưng hai người bọn họ thật sự không thể nhẫn tâm nổi với chủ nhân!"

Ách Nạn nói: "Cho nên bọn họ mới nhắm một mắt, mở một mắt đối với cách làm của ngươi?"

Đạo Nhất gật đầu, nàng nhìn về phía bàn cờ trước mặt và nhẹ giọng nói: "Bọn họ hy vọng vào chủ nhân quá nhiều mà lại không thể dẫn dắt chủ nhân, bởi vì nếu bọn họ dẫn dắt chủ nhân thì chủ nhân sẽ hoàn toàn không có cảm giác nguy cơ. Dưới loại tình huống này, chủ nhân sẽ rất khó trưởng thành, hơn nữa, sẽ càng ngày càng ỷ lại vào bọn họ!"

Nói xong, nàng đứng dậy duỗi người một cái, cười bảo: "Không chơi nữa, ngươi đánh kiểu gì cũng không thắng được ta đâu."

Nói rồi, nàng quay người biến mất ở nơi cách đó không xa.

Ách Nạn nhìn bàn cờ trước mặt, nhẹ giọng nói: "Sao mãi mà mình không đánh lại được người này vậy..."...

Trong một tinh không nào đó, Diệp Huyền nhìn trước mặt. Ở trước mặt hắn là một Thời Gian Duy Độ, đây chính là Thời Gian Duy Độ của chính hắn.

Mọt Thời Gian Duy Độ có thể nói là một thế giới.

Nhưng, hắn cũng phát hiện ra một điểm, đó chính là cực kỳ khó khống chế Thời Gian Duy Độ này.

Ví dụ như bây giờ hắn muốn quay lại quá khứ, đây là một việc vô cùng khó làm được bởi vì nếu muốn quay lại quá khứ thì nhất định phải nghịch chuyển được thời gian!

Mà muốn nghịch chuyển thời gian lại vô cùng khó khăn, cho dù hiện giờ nhục thân của hắn đã là Duy Độ nhục thân nhưng vẫn khó mà làm được.

Có điều, sau này đã có Thời Gian Duy Độ rồi.

Lúc này, Đạo Nhất xuất hiện trước mặt hắn, nàng liếc mắt nhìn hắn, cười hỏi: "Thế nào rồi?"

Diệp Huyền cười khổ: "Bây giờ vẫn khó quay được về quá khứ lắm!"

Đạo Nhất cười nói: "Thời gian giống như một con sông dài vậy, trôi thuận theo dòng thì rất đơn giản, nhưng muốn ngược dòng mà lên vậy cũng không phải khó bình thường thôi đâu. Có điều, ngươi không cần thiết phải nghịch chuyển thời gian làm gì, việc mà ngươi phải làm chính là chém đứt thời gian!"

Diệp Huyền chớp mắt: "Chém đứt thời gian?"

Đạo Nhất gật đầu, nàng cầm kiếm của hắn lên rồi nói: "Ngươi phải nhớ rằng mình là kiếm tu. Mấy thứ hoa hòe hoa sói đó không hợp với ngươi, việc mà ngươi cần làm chính là luyện kiếm của mình đến mức độ đột phá cực hạn của thế giới này mới phải!"

Diệp Huyền có hơi tò mò: "Đột phá cực hạn của thế giới này sao?"

Đạo Nhất vừa cười vừa lườm hắn một cái: "Ngươi đó, cứ y như tên mù chữ vậy!"

Diệp Huyền: "..."
Bình Luận (0)
Comment