Chương 3021: Trên phàm kiếm
Chương 3021: Trên phàm kiếm
Đạo Nhất lại giải thích với hắn: "Cực hạn của thế giới này chính là thời gian. Bây giờ ngươi đang từ từ làm quen với thời gian rồi cho nên hiện tại, việc mà ngươi phải làm chính là làm thế nào để hủy diệt thời gian.
Bằng không, ngươi có khống chế thời gian thì cũng không có bất cứ nghĩa lý gì hết, bởi vì cho dù ngươi có học được cách khống chế thời gian như thế nào thì cũng không thể lợi hại bằng dị duy nhân!
Việc mà ngươi cần làm chính là chém đứt thời gian rồi mọi người đều sẽ không có thời gian để chơi nữa. Làm vậy thì dị duy nhân và ngươi mới có cùng xuất phát điểm được."
Diệp Huyền hơi khó hiểu: "Chém đứt thời gian vậy không phải là chém chết dị duy nhân hay sao? Trước đó ngươi đã từng nói vậy!"
Đạo Nhất lắc đầu cười: "Ý của ta là khi tam kiếm hủy diệt thời gian có thể hủy diệt cả dị duy nhân, nhưng chỉ giới hạn ở tam kiếm thôi bởi vì bọn họ không chỉ đơn giản là hủy diệt thời gian. Còn kiếm của ngươi có thể đạt được đến trình độ đó sao?"
Diệp Huyền hơi chần chừ, sau đó nói: "So với ba người bọn họ thì có khả năng kiếm của ta vẫn còn kém hơn một chút."
Đạo Nhất chớp mắt: "Một chút á? Ngươi chắc chưa?"
Diệp Huyền: "..."
Đạo Nhất vỗ nhẹ lên gương mặt hắn: "Da mặt ngươi không phải dày bình thường thôi đâu."
Nói rồi, nàng cầm kiếm quay người chém một nhát.
Vút!
Thời Gian Duy Độ trước mặt Diệp Huyền trực tiếp biến mất tăm.
Đạo Nhất quay đầu lại nhìn hắn: "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi hãy tu kiếm đi, đạt đến Nhập Thần trước đã rồi lại nói sau."
Nhập Phàm.
Diệp Huyền hỏi: "Phải làm thế nào mới có thể đạt đến Nhập Thần?"
Đạo Nhất nhìn hắn, mỉm cười đáp: "Tại sao ngươi không hỏi làm thế nào để tiêu diệt dị duy nhân luôn đi?"
Diệp Huyền: "..."
Đạo Nhất lắc đầu: "Ngươi là một kiếm tu mà lại tới hỏi ta làm thế nào để đạt đến Nhập Thần, ngươi có tìm lộn người không vậy?"
Diệp Huyền cười lấy lòng: "Thì ta chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Đọa Nhất nhìn hắn: "Nhập Thần, ngươi phải hiểu rõ tại sao sau Diệt Phàm lại là Nhập Thần trước đã, mà chuyện này phải do chính ngươi tự nghĩ!"
Nói rồi nàng quay người rời đi.
Diệp Huyền đứng tại chỗ im lặng một lúc rồi ngồi khoanh chân!
Tại sao sau Diệt Phàm lại là Nhập Thần?
Thần là gì?
Hắn từ từ nhíu mày lại.
Nhập Thần!
Bây giờ cảnh giới kiếm đạo của Diệp Huyền đã đạt đến Diệt Phàm rồi, trên đó chính là Nhập Thần.
Nhưng hiện giờ ngay cả Nhập Thần là cảnh giới gì mà hắn còn chẳng rõ gì thôi!
Thật khó giải quyết quá!...
Bên cạnh hồ, Đạo Nhất ngồi trên thềm đá vắt chéo hai chân, trông có vẻ rất nhàn nhã.
Bên cạnh nàng vẫn là Ách Nạn.
Ách Nạn trầm giọng nói: "Rất có khả năng người ở bên cạnh hắn chính là người kia, là Diệp Linh!"
Diệp Linh!
Đạo Nhất nhẹ giọng nói: "Chính là nàng ta!"
Ách Nạn trầm giọng bảo: "Nàng ta đã phong ấn toàn bộ ký ức của mình rồi?"
Đạo Nhất gật đầu: "Chính xác."
Ách Nạn im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói: "Ta rất khâm phục nàng ta đấy!"
Đạo Nhất ở nụ cười: "Yêu rất sâu đậm!"
Ách Nạn nhìn về phía nàng: "Nếu cho ngươi cơ hội thì ngươi có làm như vậy không?"
Đạo Nhất lắc đầu: "Sẽ không."
Ách Nạn có hơi tò mò: "Tại sao vậy?"
Đạo Nhất chỉ cười chứ không nói gì.
Ách Nạn không hỏi thêm nữa.
Lúc này, đột nhiên trời đổ mưa.
Ách Nạn nhìn lên tinh không: "Ngươi thật sự không nhắc nhở hắn một câu nào sao?"
Đạo Nhất nhẹ giọng đáp: "Con đường kiếm đạo này không có đường tắt có thể đi, mà chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình."
Ách Nạn lại hỏi: "Nếu hắn không thể dựa vào chính mình thì sao?"
Đạo Nhất nhún vai: "Vậy thì dựa vào cha hắn đi! Nếu thật sự không được thì dựa vào muội muội cũng được mà!"
Ách Nạn: "..."...
Tu hành không có thời gian.
Chớp mắt cái đã qua một tháng mà Diệp Huyền cũng đã ngồi tĩnh tâm trong tinh không được một tháng rồi. Trong khoảng thời gian này, cả người hắn đã nhập định.
Thần là gì?
Một tháng này, hắn vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Suy nghĩ rất nghiêm túc!
Nhưng có nghĩ kiểu gì cũng không tài nào hiểu được!
Một khắc này, Diệp Huyền mới cảm nhận được sâu sắc sự thiếu sót của bản thân.
Nội tình!
Lắng đọng!
Hắn thiếu nội tình và lắng đọng, một con đương này mình đã đi quá nhanh rồi.
Giống như Đạo Nhất nói, người khác phải mất mấy vạn năm mới có thể đạt đến Diệt Phàm, còn mình mới hơn hai mươi tuổi mà đã đạt đến Diệp Phàm.
Thế này thật sự không có vấn đề sao?
Chắc chắn là có rồi!
Hắn trải nghiệm vẫn còn ít lắm, nội tình không sâu, không có sự lặng đọng của năm tháng!
Quá bốc đồng rồi!
Làm việc gì cũng chỉ muốn nhanh nhanh cho xong!
Đây chính là vấn đề lớn nhất hiện tại của hắn!
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi cười khổ.
Đi quá nhanh cũng không hoàn toàn là một chuyện tốt.
Diệp Huyền mở hai mắt ra và nhìn về phía thanh kiếm trong tay mình.
Diệt Phàm.
Thế nào là Phàm cảnh, đó chính là bình phàm, là trở về nguyên trạng!
Thật!
Tại sao Phàm Kiếm lại mạnh?
Bởi vì Phàm Kiếm thật, một kiếm chém đi là chỉ thẳng vào bản chất!
Vậy trên Phàm Kiếm thì sao?
Nhập Thần!
Dường như nghĩ đến gì đó, con ngươi của hắn chợt co rút lại: "Linh hồn!"