Chương 3022: Theo đuổi thứ gì?
Chương 3022: Theo đuổi thứ gì?
Linh hồn!
Phàm Kiếm chém vào nhục thân, vậy có phải Nhập Thần chính là nhắm vào linh hồn không?
Linh hồn!
Diệp Huyền nhìn thanh kiếm trong tay mà rơi vào trầm tư.
Một khắc này, hắn nghĩ đến những trận giao thủ với cường giả Nhập Thần cảnh ngày trước, nghĩ rồi lại nghĩ, khóe môi hắn dần dần nhếch lên.
Bởi vì hắn phát hiện ra sở dĩ mấy cường giả Nhập Thần kia có thể áp chế được hắn là vì có một nguyên nhân rất lớn, đó chính là áp chế linh hồn.
Nhục thân chỉ là vỏ ngoài, còn linh hồn mới là bản chất chân chính!
Một người tử vong về mặt ý nghĩa chân chính chính là linh hồn bị tiêu diệt, chứ không phải là nhục thân biến mất.
Linh hồn còn thì vẫn có thể tái tạo nhục thân!
Linh hồn mới là bản chất thật sự!
Phàm Kiếm chém nhục thân, Nhập Thần phá linh hồn!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lập tức cảm thấy sáng tỏ hơn hẳn.
Đương nhiên, hắn cũng không trực tiếp đạt đến Nhập Thần, có điều, hiện giờ hắn đã không còn mông lung nữa vì đã có được một phương hướng rồi.
Linh hồn!
Diệp Huyền trực tiếp lấy Trấn Hồn Kiếm ra sau đó bắt đầu trao đổi với nó.
Hắn muốn tìm hiểu cặn kẽ hơn về linh hồn này!
Ngoại trừ trao đổi với Trấn Hồn Kiếm thì hắn còn nhớ lại cẩn thận mấy quyển thư tịch có liên quan đến linh hồn mà mình đã đọc được tại căn nhà trúc trước đó.
Nếu Nhập Thần có liên quan đến linh hồn vậy hiển nhiên hắn phải tìm hiểu chi tiết về linh hồn này mới được.
Trong lúc hắn đang nghiên cứu linh hồn thì Đạo Nhất có tới liếc mắt nhìn một cái, có điều, nàng không nói gì cả mà rời đi ngay. ...
Đạo Nhất đi tới một lói vào của Dị Duy Giới, trước lốc xoáy màu đen kia vẫn còn sợi kiếm khi kia!
Nhưng sợi kiếm khí này đang hơi rung lên.
Nhìn sợi kiếm khí rung chuyển đó, Đạo Nhất rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, nàng quay người rời đi.
Vừa mới quay người, nàng đã tới một tinh không mênh mông.
Tinh không lặng ngắt như tờ!
Ma ở cuối tận cùng tinh không ấy có một nữ tử mặc váy trắng đang chậm rãi bước đi!
Nữ tử váy trắng!
Đúng lúc này, nữ tử váy trắng dừng lại.
Đạo Nhất xuất hiện trước mặt nàng và nhìn đối phương, cười hỏi: "Đánh cờ không?"
Nữ tử váy trắng gật đầu: "Được!"
Đạo Nhất vung tay lên, một bàn cờ xuất hiện trước mặt hai người họ.
Nàng cầm quân đen, còn nữ tử váy trắng cầm quân trắng.
Đạo Nhất cầm một quân cờ lên và đặt xuống, cười nói: "Ta trước nhé!"
Vẻ mặt của nữ tử váy trắng vẫn bình tĩnh: "Cứ tự nhiên!"
Đạo Nhất liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi đang đợi hắn?"
Nữ tử váy trắng gật đầu.
Đạo Nhất hỏi: "Có thể hỏi mấy câu được không?"
Hai ngón tay của nữ tử váy trắng cầm một quân cờ đặt xuống: "Không đảm bảo sẽ trả lời."
Đạo Nhất cười nói: "Thực lực của tiền bối đã đạt đến trình độ nào rồi?"
Nữ tử váy trắng liếc mắt nhìn nàng: "Vô địch!"
Vô địch!
Đạo Nhất chớp mắt: "Vô địch trong một khoảng thời gian nào đó?"
Vẻ mặt của nữ tử váy trắng không thay đổi: "Vẫn luôn vô địch!"
Đạo Nhất im lặng.
Nữ tử váy trắng cầm một quân cờ rồi đánh xuống: "Có vấn đề gì sao?"
Đạo Nhất cũng cầm một quân cờ, nàng dừng một lúc rồi mới hạ xuống, cười hỏi: "Tiền bối có biết Dị Duy tộc không?"
Nữ tử váy trắng đáp: "Lũ kiến."
Lũ kiến!
Đạo Nhất nhìn nàng: "Lũ kiến?"
Nữ tử váy trắng đột nhiên nói: "Chớ có dùng nhận thức của ngươi để đánh giá ta... Cô nương, ngươi chẳng biết gì về sức mạnh cả!"
Chẳng biết gì hết!
Đạo Nhất im lặng một lúc rồi cười nói: "Tiền bối, Dị Duy tộc có người có thể tới được tương lai, không chỉ có thể về quá khứ mà còn có thể nghịch chuyển tương lai nữa kìa!"
Nữ tử váy trắng liếc mắt nhìn nàng: "Thì sao?"
Đạo Nhất nhìn đối phương: "Chắc là tiền bối biết điều này có nghĩa là gì chứ?"
Nữ tử váy trắng lại hỏi: "Trên thời gian là gì?"
Nghe vậy, Đạo Nhất chợt sững sờ.
Trên thời gian là gì?
Nữ tử váy trắng liếc mắt nhìn nàng: "Thời gian chính là điểm cuối sức mạnh của thế giới này sao?"
Hai ngón tay của Đạo Nhất kẹp chặt quân cờ kia, một lúc sau, nàng nhẹ giọng nói: "Xin tiền bối chỉ dạy!"
Nữ tử váy trắng nói: "Đổi một câu hỏi khác đi, ở phương diện này, ngươi và ta không cùng một cấp bậc, nói sẽ rất vô nghĩa!"
Đạo Nhất im lặng một lúc lâu rồi mới hạ quân cờ xuống, cười hỏi: "Tiền bối, sở dĩ ngươi nán lại vũ trụ này là muốn đợi hắn trưởng thành, đúng không?"
Nữ tử váy trắng gật đầu.
Đạo Nhất hỏi tiếp: "Ngươi muốn hắn trở thành loại cường giả giống như ngươi?"
Nữ tử váy trắng gật đầu.
Đạo Nhất lại hỏi: "Là như vậy sao?"
Nữ tử váy trắng im lặng một lúc rồi nói: "Ngươi muốn hỏi ta còn mục tiêu nào khác không?"
Đạo Nhất gật đầu.
Nữ tử váy trắng nhìn về phía sâu trong tinh không kia: "Cầu tử!"
Cầu tử!
Đột nhiên cả hai im lặng hẳn.
Đạo Nhất nhìn đối phương, giờ khắc này, đột nhiên nàng cảm giác được một loại bi thương.
Vô địch!
Nữ nhân trước mặt này vô địch, nàng ấy quá mạnh mẽ!
Mà loại lớn mạnh này chính là một loại cô độc, là một loại đau khổ!
Cực hạn của võ đạo nằm ở đâu?
Cực hạn của kiếm đạo lại ở đâu?
Nữ tử váy trắng đang đuổi theo thứ gì?
Là cực hạn sao?
Không phải cực hạn của võ đạo và cũng không phải cực hạn của kiếm đạo, mà là cực hạn của chính bản thân nàng!