Chương 3023: Càng lúc càng mạnh
Chương 3023: Càng lúc càng mạnh
Nữ tử váy trắng đột nhiên cầm một quân cờ lên: "Ta hy vọng hắn và ta có thể bước đi cùng nhau!"
Đạo Nhất nhìn nàng: "Đi đâu?"
Nữ tử váy trắng liếc mắt nhìn phía sâu trong tinh không mà chẳng nói gì cả.
Đạo Nhất không hỏi tiếp nữa.
Sau khi im lặng một lúc, nàng lại hỏi: "Nếu hắn không thể trưởng thành được thì sao?"
Nữ tử váy trắng nhẹ giọng đáp: "Vậy ta sẽ không đi nữa."
Nghe vậy là Đạo Nhất đã hiểu rồi.
Nữ tử váy trắng muốn dẫn Diệp Huyền cùng đi, nhưng Diệp Huyền của hiện tại thật sự quá yếu!
Nàng hy vọng hắn thật sự trưởng thành.
Đạo Nhất không hỏi thêm gì nữa mà chuyên tâm đánh cờ, bởi vì nàng phát hiện ra nữ nhân trước mắt này có kỳ nghệ rất cao!
Nửa canh giờ sau, đột nhiên nữ tử váy trắng đứng dậy: "Ngươi thua rồi!"
Nói xong, nàng lại đi về phía xa.
Đạo Nhất nhìn bàn cờ trước mặt mà cười khổ, mười mấy vạn năm nay, đây là lần đầu tiên nàng thua.
Cho dù là chủ nhân năm ấy cũng không thể đánh thắng nàng về phương diện này.
Mà lúc này, nàng lại thua nữ tử váy trắng trước mặt kia.
Đây là một nữ nhân có trí thông minh cực kỳ khủng khiếp!
Chẳng qua, nữ nhân này vẫn luôn khinh thường trò chơi trí tuệ.
Chuyện mà một nhát kiếm có thể giải quyết được vậy tại sao phải chơi mấy thứ hoa hòe hoa sói đó chứ?
Lúc này, nữ tử váy trắng chợt dừng bước chân: "Chắc là ngươi vẫn còn câu muốn hỏi!"
Đạo Nhất gật đầu: "Đối với kiếm đạo của hắn, ngươi có kiến nghị gì không?"
Nữ tử váy trắng lắc đầu: "Không có!"
Đạo Nhất chớp mắt: "Ngươi không chỉ cho hắn một chút sao?"
Nữ tử váy trắng nghĩ ngợi một lúc lâu rồi nhẹ giọng nói: "Kiếm đạo của ta không phù hợp với hắn, hắn cần phải tự tìm ra được một kiếm đạo thuộc riêng về mình!"
Đạo Nhất gật đầu: "Hiểu rồi."
Nữ tử váy trắng lại nói: "Ngươi nói với hắn là hãy tự mình giải quyết dị duy nhân đi, nếu hắn có thể tự giải quyết dị duy nhân thì ta sẽ tới tìm hắn, hơn nữa còn tặng hắn một phần thưởng!"
Đạo Nhất hỏi: "Nếu hắn không thể thì sao?"
Nữ tử váy trắng liếc mắt nhìn nàng: "Ta tin hắn!"
Nói rồi, nàng đi về phía xa.
Đạo Nhất đứng phía sau im lặng.
Đi chưa được bao lâu thì nữ tử váy trắng lại dừng chân: "Cô nương, thời gian và không gian có thể chuyển hóa qua lại, thời gian chưa bao giờ vượt lên trên không gian mà thời gian và không gian là hai thứ bình đẳng.
Phần lớn người ở vũ trụ này đều chỉ nghiên cứu không gian không nghiên cứu về thời gian, cho nên bọn họ đểu ất yếu!
Mà dị duy nhân chỉ nghiên cứu về thời gian, bỏ qua không gian, cho nên bọn họ cũng yếu nốt.
Không có Không Gian Duy Độ thì lấy đâu ra Thời Gian Duy Độ?
Toàn bộ Thời Gian Duy Độ đều được xây dựng trên cơ sở của Không Gian Duy Độ, nếu cô nương muốn tiến thêm một bước thì nhất định phải hiểu được một điểm này."
Đạo Nhất đứng sau nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng như có sóng to gió lớn: "Tiền bối, ngươi có biết nếu để dị duy nhân biết được chuyện này thì sẽ thế nào không?"
Nữ tử váy trắng khẽ cười, nói: "Thì sẽ vô địch sao?"
Đạo Nhất im lặng một lúc rồi nói: "Tiền bối, trên thời gian và không gian thì sao?"
Nữ tử váy trắng đáp: "Đa Trùng Duy Độ!"
Đạo Nhất hơi nhíu mày lại: "Đa Trùng Duy Độ là cái gì?"
Nữ tử váy trắng im lặng một lúc rồi nói: "Ta giải thích với ngươi cũng chưa chắc ngươi đã có thể hiểu được, cho nên không cần giải thích! Sau này có thời gian thì học nhiều hơn một chút, bớt tìm tòi mấy thứ hoa hòe hoa sói kia đi, theo quan điểm của ta thì cô nương không có gì khác với mù chữ đâu."
Đạo Nhất: "..."
Nhìn nữ tử váy trắng chậm rãi rời đi, Đạo Nhất lại không nhịn được mà hỏi tiếp: "Tại sao tiền bối lại biết nhiều như vậy?"
Nữ tử váy trắng chợt dừng bước chân rồi quay đầu nhìn nàng: "Ngươi cho rằng ngày nào ta cũng đi trong tinh không này để ngắm sao hay sao?
Cô nương, ta cũng đang học hỏi. Thời gian, không gian và duy độ mà ta cùng ngươi thảo luận chính là thứ mà ta chơi để thừa lại từ mười mấy vạn năm trước rồi. Nếu không phải nể mặt ngươi đã từng giúp ca của ta thì ta thật sự không muốn nói nhiều với ngươi như vậy đâu, thật quá ấu trĩ!
Mà ngươi lại còn cố tình làm ra vẻ thần bí, cảm thấy mình đứng rất cao, khiến cho ta cũng cảm thấy ngại giùm đấy!"
Nói xong, dường như nàng sợ Đạo Nhất lại hỏi thêm câu nào đó mà trực tiếp biến mất luôn ở phía sâu trong tinh không.
Còn Đạo Nhất thì đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt hoang mang.
Trong tinh không, Đạo Nhất im lặng thật lâu không nói gì cả.
Mới đầu, nàng chỉ đơn thuần cho rằng kiếm đạo của nữ tử váy trắng rất mạnh!
Nhưng nàng đã sai rồi.
Sự lớn mạnh của nữ tử váy trắng không chỉ đơn giản là mạnh về kiếm đạo.
Về phương diện kiến thức thì nữ tử váy trắng đã vượt qua khỏi vũ trụ này và cũng vượt qua cả dị duy nhân nốt.
Tại sao nàng lại mạnh đến như thế?
Hơn nữa còn càng lúc càng mạnh?
Bởi vì nàng cũng đang học hỏi!
Nghĩ như vậy, Đạo Nhất lắc đầu bật cười.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng bị người khác nói là mù chữ.
Đương nhiên, nàng cũng không có cách nào phản bác được, ở trước mặt nữ tử váy trắng thì đúng là nàng mù chữ thật.
Một lúc sau, Đạo Nhất quay người rời đi.
Nàng trở về căn nhà trúc bên hồ, lúc này, Diệp Huyền đang điên cuồng nghiên cứu mấy quyển cổ tịch liên quan đến linh hồn mà ngày xưa Diệp Thần đã để lại đó.