Chương 3024: Một nhát kiếm
Chương 3024: Một nhát kiếm
Học hỏi!
Trước đây, hắn chưa từng tu luyện tử tế về linh hồn, cho dù có tu luyện thì cũng chỉ đơn thuần là cắn nuốt sạch một vài linh hồn mà thôi, chứ cũng chưa từng tu luyện linh hồn một cách có hệ thống bao giờ.
Mà bây giờ, sau khi tiếp xúc với mấy điểm kiến thức về linh hồn này, trong lòng hắn lại vô cùng kinh hãi.
Linh hồn!
Đây chính là một điểm mà từ trước đến nay hắn vẫn luôn bỏ qua!
Đạo Nhất liếc mắt nhìn Diệp Huyền đang ngồi ở đằng xa học tập, nàng cũng không tới gần quấy rầy hắn.
Khoảng một canh giờ sau thì Diệp Huyền rời khỏi căn nhà trúc và tới trong một tinh không, sau khi tiến vào tinh không, linh hồn của hắn trực tiếp xuất khiếu!
Tham ngộ!
Bên hồ, có một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Đạo Nhất.
Đó chính là A Mệnh.
Bên cạnh A Mệnh còn có Thời Gian pháp tắc và một nữ tử khác, nữ tử này mặc trường bào màu đen, đeo khăn sa che mặt.
Đây là Nhân Quả pháp tắc!
Nhân Quả pháp tắc liếc mắt nhìn xung quanh: "Chủ nhân đâu?"
Đạo Nhất cười đáp: "Đang tu luyện rồi! Trước đừng đi quấy rầy hắn!"
Ánh mắt của Nhân Quả pháp tắc lại rơi lên người nàng: "Ngươi muốn làm gì?"
Đạo Nhất nói: "Đi theo ta!"
Nói rồi, nàng trực tiếp dẫn mọi người biến mất ngay tại chỗ.
Không lâu sau, đám người đã tới trước lốc xoáy màu đen thông thẳng đến Dị Duy Giới kia.
Sinh Mệnh pháp tắc cũng đang ở đây!
Đạo Nhất, Mệnh Vận pháp tắc, Thời Gian pháp tắc, Nhân Quả pháp tắc, Ách Nạn pháp tắc và Luân Hồi pháp tắc!
Chín đại pháp tắc đã có đến sáu vị tập trung ở đây rồi!
Đám người nhìn nhau, tâm trạng đều có hơi phức tạp!
Đạo Nhất đi đến trước lốc xoáy màu đen kia và nhìn sợi kiếm khí đó: "Các ngươi nhìn đi!"
Đám nữ tử nhìn về phía sợi kiếm khí kia, rất nhanh, A Mệnh đã hơi nhíu mày lại: "Đang tan biến!"
Đạo Nhất gật đầu: "Sợi kiếm khí này đang tan biến từng chút một, nói cách khác là Dị Duy tộc đang ra tay rồi."
A Mệnh nhìn về phía nàng: "Phong ấn sắp biến mất rồi sao?"
Đạo Nhất gật đầu: "Sắp rồi."
A Mệnh hơi nhíu mày: "Sắp?"
Đạo Nhất cười bảo: "Xem ra, Dị Duy tộc vẫn còn hơi kiêng dè chủ nhân!"
A Mệnh trầm giọng nói: "Năm ấy bọn họ đã thắng chủ nhân vậy tại sao còn phải kiêng dè chủ nhân?"
Đạo Nhất nhẹ giọng đáp: "Tuy rằng bọn họ đã thắng nhưng chủ nhân cũng đã ngăn chặn được bước chân của bọn họ!"
A Mệnh gật đầu: "Hiểu rồi."
Đạo Nhất cười nói: "Ta đi vào đó một chuyến, sau này chủ nhân giao lại cho các ngươi đấy."
Nói rồi, nàng quay người đi vào lốc xoáy màu đen kia.
Lúc này, đột nhiên A Mệnh lên tiếng: "Ngươi đi làm gì?"
Đạo Nhất không quay đầu lại: "Đi tìm đường chết!"
Nói xong, cả người nàng đã biến mất ở sâu trong lốc xoáy đó.
Trông thấy một màn này, đám người A Mệnh đều nhíu chặt mày lại.
Lúc này, A Mệnh định đi vào nhưng lại bị Ách Nạn pháp tắc ngăn cản.
Ách Nạn pháp tắc trầm giọng nói: "Hãy tin nàng ta."
A Mệnh nhìn lốc xoáy màu đen kia mà im lặng không nói.
Ách Nạn pháp tắc bảo: "Việc cấp bách nhất bây giờ chính là giúp chủ nhân cải thiện!"
A Mệnh lắc đầu: "Ách Nạn, thứ cho ta nói thẳng, chúng ta không thể gửi gắm hết toàn bộ hy vọng lên người chủ nhân được. Năm năm, cho dù chủ nhân có khôi phục trạng thái đỉnh cao thì cũng có thể làm được gì chứ?"
Ách Nạn pháp tắc không nói gì cả.
A Mệnh lại nói tiếp: "Rốt cuộc Đạo Nhất muốn làm gì?"
Ách Nạn pháp tắc lắc đầu: "Ta cũng không biết."
A Mệnh nhìn về phía lốc xoáy màu đen kia rồi nhẹ giọng nói: "Cho đến bây giờ ta vẫn không thể nhìn thấu nàng ta. Trong mấy muội muội chúng ta, chỉ có nàng ta và người kia là thần bí nhất."
Ách Nạn pháp tắc nhìn nàng: "Năm ấy chủ nhân muốn chúng ta đừng hận nàng ta."
Hai mắt A Mệnh dần dần nhắm lại.
Lúc này, Luân Hồi pháp tắc đột nhiên lên tiếng: "Theo tình hình trước mắt thì phía chúng ta không có bất cứ một phần thắng nào đâu, cho dù chủ nhân có khôi phục thực lực ở thời kỳ đỉnh cao thì cũng vậy!"
Sinh Mệnh pháp tắc gật đầu: "Đúng là không có phần thắng thật!"
Ách Nạn pháp tắc nhẹ giọng nói: "Tin tưởng Đạo Nhất!"
Tin tưởng Đạo Nhất!
Đám người im lặng.
Lúc này, A Mệnh quay phắt đầu lại, ngay sau đó, nàng trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện trở lại thì nàng đã ở trước mặt Diệp Huyền rồi.
Hiện giờ, khí tức xung quanh Diệp Huyền đang điên cuồng tăng lên.
Linh hồn của hắn đã quay trở về với nhục thân.
Bấy giờ, những pháp tắc còn lại cũng xuất hiện ở nơi đó.
Bọn họ đều đang nhìn Diệp Huyền.
Đột nhiên Diệp Huyền mở hai mắt ra, tinh không trong vòng vạn dặm xung quanh trực tiếp dao động!
Nhập Thần!
Bây giờ hắn đã từ phàm nhập thần rồi!
Sự khác biệt lớn nhất giữa Nhập Thần và Nhập Phàm là sau khi Nhập Thần, linh hồn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhập Phàm là vượt ra khỏi cảnh giới!
Còn Nhập Thần là thoát ra khỏi nhục thân!
Thật ra thì cảnh giới của hai cấp bậc này có sự khác biệt rất lớn, nhưng sự chênh lệch về lực chiến đấu giữa chúng lại không lớn đến như vậy, bởi vì nếu nhục thân đủ lớn mạnh thì vẫn có thể vượt khỏi linh hồn!
Cũng giống như hắn trước đây, hắn có thể dựa vào Chiến Thần Giáp và huyết mạch chi lực để đấu với cường giả Nhập Thần cảnh.
Lúc này, đột nhiên A Mệnh hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi?"
Diệp Huyền nhìn về phía nàng: "Cảm thấy rất mạnh!"
A Mệnh hơi nhướng mày: "Đấu vài chiêu không?"
Diệp Huyền gật đầu.
A Mệnh đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, Diệp Huyền lập tức đâm một nhát kiếm!