Chương 3025: Ngắm sao
Chương 3025: Ngắm sao
Ầm!
Hắn lùi nhanh về sau mấy vạn trượng.
Sau khi dừng lại, thanh kiếm trong tay hắn trực tiếp nứt toác!
Từ sau khi Kiếm Linh rời đi, thanh kiếm hiện tại của hắn chỉ còn là một thanh kiếm bình thường!
Diệp Huyền liếc mắt nhìn thanh kiếm nứt vỡ trong tay sau đó lại nhìn A Mệnh: "Mạnh lắm!"
A Mệnh liếc mắt nhìn nhục thân của hắn: "Nhục thật quả thật không tồi."
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, hắn có hơi hưng phấn.
Nhìn thấy một màn này, trong mắt A Mệnh lóe lên vẻ ngạc nhiên: "Hình như ngươi không nản chí một chút nào cả?"
Diệp Huyền cười đáp: "Tại sao phải nản chí? Ngươi mạnh hơn ta, đây chính là chuyện tốt."
A Mệnh hơi khó hiểu: "Lý do?"
Diệp Huyền nhoẻn miệng cười: "Vì như vậy thì ta có thể biết được mình vẫn chưa đủ!"
Chưa đủ!
Thất bại là chuyện tồi tệ sao?
Không.
Thất bại là chuyện tốt.
Tuy rằng hắn vừa mới đột phá xong đã bị đánh bại nhưng trong lòng thật sự không thấ nản chí một chút nào cả, bởi vì thất bại thì mới có thể khiến đầu óc hắn tỉnh táo, mới có thể khiến hắn cảm thấy mình vẫn còn chưa đủ.
Nghe được câu này của hắn, A Mệnh gật nhẹ đầu: "Ngươi khiến ta có hơi bất ngờ đấy."
Diệp Huyền nở nụ cười: "Đạo Nhất đâu rồi?"
A Mệnh nhìn hắn: "Đến Dị Duy Giới rồi."
Diệp Huyền hơi nhíu mày: "Đến Dị Duy Giới?"
A Mệnh đật đầu.
Diệp Huyền trầm giọng hỏi: "Nàng ta tới đó làm gì?"
A Mệnh đáp: "Phong ấn đã lơi lỏng rồi, chắc là nàng ta đi vì chuyện này."
Sắc mặt Diệp Huyền nặng nề hẳn đi: "Liệu có nguy hiểm không?"
A Mệnh gật đầu: "Có."
Diệp Huyền im lặng không nói gì nữa.
A Mệnh nhìn hắn, cũng không nói thêm gì.
Diệp Huyền đột nhiên bảo: "Ta đi tìm nàng ta."
Nói rồi, hắn quay người rời đi.
A Mệnh nhìn chằm chằm vào hắn: "Nếu nàng ta gặp phải nguy hiểm thì ngươi sẽ cứu nàng ta kiểu gì?"
Diệp Huyền không quay đầu lại: "Ta sẽ tự sát ở Dị Duy Giới luôn, mọi người cùng đoàn diệt!"
A Mệnh: "..."
Rất nhanh, Diệp Huyền đã tới trước lốc xoáy màu đen thông đến Dị Duy Giới kia, ngay khi nhìn thấy kiếm khí của kiếm tu đã tan biến hơn phân nửa, sắc mặt hắn lập tức sầm xuống.
Ngay cả kiếm khi của đại ca mà cũng đang tan biến đi.
Diệp Huyền im lặng một lúc, đang định đi vào đó thì đúng lúc này, A Mệnh xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn đang định lên tiếng thì A Mệnh nói: "Ta đi cùng ngươi!"
Diệp Huyền sững sờ.
Hắn vốn còn tưởng A Mệnh tới để ngăn mình chứ.
A Mệnh nói: "Ta cũng muốn đi xem sao."
Diệp Huyền gật đầu: "Được."
Lúc này, đám người Ách Nạn pháp tắc lại xuất hiện ở đó, Ách Nạn nhìn Diệp Huyền: "Ngươi chắc chắn muốn đi vào đó chứ?"
Diệp Huyền gật đầu.
Ách Nạn trầm giọng bảo: "Với thực lực hiện giờ của ngươi, vào trong đó chắc chắn sẽ chết."
Diệp Huyền cười đáp: "Đại khái thì ta phải tu luyện đến trình độ nào mới có thể tiến vào trong đó mà không chết đây?"
Ách Nạn trầm mặc.
Cho dù Diệp Huyền có tu luyện đến trạng thái đỉnh cao của kiếp trước thì đi vào đó cũng không thể đánh lại được dị duy nhân.
Diệp Huyền cười nói: "Ta cũng muốn cố gắng, muốn thông qua thực lực của mình để thay đổi tất cả, nhưng ta biết điều này là không thực tế. Có điều, ta cũng sẽ không từ bỏ mà sẽ cố gắng hết sức mình, nếu đến cuối cùng, ta vẫn không thể địch lại được dị duy nhân vậy đó là ta đáng chết! Ta xin chịu."
Con người có thể thua nhưng nhất định phải cố gắng hết sức, bởi vì sau khi ngươi cố gắng hết sức, cho dù có thua cũng sẽ không hối hận.
Đời người nào có chuyện thập toàn thập mỹ đâu?
Mọi việc cứ cố hết sức làm là được!
Hắn cũng nhìn nhận rất rõ ràng rồi, cho dù mình có tu luyện thêm mười năm nữa thì cũng không thể đánh lại được dị duy nhân.
Mà dị duy nhân chắc chắn cũng sẽ không cho hắn tận mười năm đâu.
Bây giờ tiến vào với sau này tiến vào cũng đâu có bất cứ sự khác biệt gì.
Ách Nạn im lặng một lúc rồi nói: "Chúng ta đi cùng ngươi!"
Diệp Huyền gật đầu: "Không cần, các ngươi ở lại đây đi, ta sợ dị duy nhân sẽ dùng cách khác để tiến vào thế giới này, cho nên chỗ này vẫn cần có các ngươi trấn thủ."
Ách Nạn nhìn hắn: "Đồng ý với chúng ta là sẽ sống trở về!"
Diệp Huyền cười đáp: "Không dám đảm bảo đâu."
Nói xong, hắn và A Mệnh quay người đi vào trong lốc xoáy màu đen đó.
Ngay sau khi hai người bon họ tiến vào trong lốc xoáy thì một nữ tử đột nhiên xuất hiện trong sân.
Khi trông thấy nữ tử này, sắc mặt của đám người Ách Nạn lập tức thay đổi chóng mặt.
Bởi vì nữ nhân này không phải ai khác mà chính là nữ tử váy trắng.
Nữ tử váy trắng đột ngột xuất hiện khiến đám người Ách Nạn đều rất hoang mang.
Sao nữ nhân này đột nhiên xuất hiện ở đây?
Nữ tử váy trắng không quan tâm đám người Ách Nạn mà đứng trước lốc xoáy màu đen kia.
Ách Nạn liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi muốn làm gì?"
Nữ tử váy trắng nhìn lốc xoáy màu đen đó: "Đợi hắn ra ngoài."
Ách Nạn hơi chần chừ sau đó bảo: "Tại sao ngươi không vào đó tìm hắn?"
Nữ tử váy trắng nhìn nàng: "Có liên quan gì đến ngươi không?"
Ách Nạn: "..."
Lúc này, Sinh Mệnh pháp tắc ở bên cạnh đột nhiên nói: "Đa tạ ơn không giết của tiền bối ngày trước."
Thật ra Đạo Nhất không thể cứu người ngay trước mặt nữ tử váy trắng được.
Khi ấy nữ tử váy trắng đã phát hiện ra Đạo Nhất đang cứu người rồi nhưng nàng lại không ngăn cản đối phương, càng không giết chết Sinh Mệnh pháp tắc, bằng không, cho dù là Đạo Nhất cũng không thể cứu được Sinh Mệnh pháp tắc.
Nữ tử váy trắng không trả lời Sinh Mệnh pháp tắc.
Đối với nàng thì mạng sống của Sinh Mệnh pháp tắc không hề quan trọng một tí nào cả.
Giết cũng được!
Mà không giết cũng chẳng sao!
Lúc này, Ách Nạn ở bên cạnh lại nói: "Nếu hắn không ra ngoài được thì sao?"
Vẻ mặt của nữ tử váy trắng không thay đổi: "Vậy thì ta vào đó."
Ách Nạn có hơi tò mò: "Vào đó làm gì?"
Nữ tử váy trắng liếc mắt nhìn nàng: "Vào đó ngắm sao!"
Ách Nạn: "..."