Chương 3026: Một thứ sinh vật thấp kém
Chương 3026: Một thứ sinh vật thấp kém
Sau khi Diệp Huyền và A Mệnh tiến vào trong lốc xoáy màu đen kia, hai người trực tiếp đến một thông đạo không gian kỳ quái.
Xuyên qua không gian!
Tốc độ của họ cực nhanh, nhanh đến mức Diệp Huyền có hơi không thích ứng được.
Nếu không phải nhục thân của hắn đã đạt đến Duy Độ nhục thân thì hoàn toàn không có cách nào sinh tồn trong loại không gian này được.
Hắn liếc nhìn về phía xa: "Bao lâu nữa chúng ta mới có thể đến Dị Duy Giới?"
A Mệnh lắc đầu: "Ta chưa từng tới Dị Duy Giới lần nào!"
Diệp Huyền quay đầu nhìn nàng với vẻ hơi ngạc nhiên: "Chưa từng tới lần nào?"
A Mệnh gật đầu: "Năm ấy chủ nhân để lại phong ấn ngăn cản Dị Duy Giới và cũng ngăn luôn phía bên chúng ta."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "A Mệnh, ngươi có biết lai lịch của Đạo Nhất không?"
A Mệnh đáp: "Ý ngươi là có khả năng nàng ta tới từ Dị Duy Giới?"
Diệp Huyền gật đầu.
A Mệnh cười bảo: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"
Diệp Huyền thấp giọng nói: "Cách vận dụng và sự hiểu biết của nàng ta đối với thời gian có khả năng còn trên cả Thời Gian pháp tắc, đúng không?"
A Mệnh gật đầu: "Đúng là trên cả pháp tắc!"
Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Vậy chỉ có một cách giải thích thôi, nàng ta chính là dị duy nhân."
A Mệnh không nói gì cả.
Diệp Huyền hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"
A Mệnh hỏi ngược lại: "Nếu nàng ta thật sự là dị duy nhân thì sao?"
Diệp Huyền im lặng.
Nếu Đạo Nhất thật sự là dị duy nhân thì sao?
Tại sao nàng lại phải giúp đám người bọn họ chống lại Dị Duy tộc?
Thế này không hợp logic.
Lúc này, A Mệnh nhẹ giọng bảo: "Ta có hơi hiểu cách làm của nàng ta!"
Diệp Huyền nhìn về phía nàng, mà A Mệnh lại chẳng nói thêm một câu nào nữa.
Ở phía cuối thông đạo truyền tống của không gian này có một nữ tử đang chậm rãi bước đi.
Đó chính là Đạo Nhất.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên nàng dừng lại, ở trước mặt nàng là một tinh không vô tận, mà trong tinh không này lại phủ kín phù văn màu đen kỳ lạ!
Phong ấn!
Chỗ này chính là phong ấn mà Diệp Thần đã để lại vào năm ấy.
Mà xuyên qua tinh không này chính là Dị Duy Giới!
Nhìn những phù văn màu đen ảm đạm kia, Đạo Nhất lắc đầu cười.
Nàng biết tại sao phong ấn này lại biến mất nhanh như vậy rồi.
Chắc chắn là tên kiếm tu kia đã làm.
Kiếm tu kia muốn đến Dị Duy Giới thì nhất định phải xuyên qua phong ấn này, rõ ràng là khi kiếm tu đi đến Dị Duy Giới, tuy rằng đã không trực tiếp phá vỡ phong ấn này nhưng cũng đã gây thiệt hại nặng cho nó.
Đúng lúc này, đột nhiên một hư ảnh xuất hiện trước mặt Đạo Nhất, xét từ ngoại hình thì đây là một nữ tử.
Hư ảnh tồn tại trong Không Gian Duy Độ, vì vậy mà thị giác của người bình thường không thể nhìn thấy hình dạng thật của nàng ta.
Đạo Nhất cười hỏi: "Nói chuyện chứ?"
Hư ảnh lắc đầu: "Ngươi không có tư cách!"
Đạo Nhất nhìn hư ảnh: "Bỏ qua cho hắn chính là bỏ qua cho Dị Duy tộc."
Hư ảnh nói: "Hình như ngươi đã quên mất thân phận của mình rồi."
Đạo Nhất cười đáp: "Ta vẫn chưa quên thân phận của mình cho nên mới tới đây nói chuyện với ngươi. Bỏ qua cho hắn chính là bỏ qua cho Dị Duy tộc đấy."
Hư ảnh lại nói: "Năm ấy hắn đã giết một vạn ba nghìn người của tộc ta, ngươi đã quên rồi sao?"
Đạo Nhất im lặng.
Hư ảnh lại nói: "Năm đó, chúng ta cũng đã từng cho hắn một cơ hội nhưng hắn lại không chọn cơ hội đó. Lần này chúng ta sẽ không cho hắn cơ hội thêm nữa. Mà ngươi, hình như ngươi đã quên mất mục đích mình ở lại bên đó vào năm ấy. Ngươi không chỉ không giết hắn mà ngược lại còn giúp hắn, ngươi có biết mình đang làm gì không hả?"
Đạo Nhất nhẹ giọng đáp: "Ta biết!"
Hư ảnh nói: "Ta cảm thấy ngươi không biết thì có. Mười mấy năm liền, trong tộc đã có bao nhiêu người chết, ngươi có biết không?"
Đạo Nhất không lên tiếng.
Hư ảnh tiếp tục nói: "Năm ấy hắn có ơn với ngươi, ngươi có tình với hắn, ta có thể hiểu được, nhưng ngươi đã quên mất tộc nhân của mình rồi sao?"
Đạo Nhất nhìn hư ảnh: "Ta không cầu các ngươi bỏ qua cho hắn mà chỉ muốn ngươi hiểu rằng hắn đã khác với trước kia rồi. Chủ nhân ngày xưa chỉ cô độc một mình, nhưng bây giờ hắn đã không còn như thế nữa, các ngươi mà động vào hắn là Dị Duy tộc sẽ vạn kiếp bất phục!"
Hư ảnh nói: "Ngươi đang chỉ nữ tử váy trắng kia đúng không?"
Đạo Nhất híp hai mắt lại: "Các ngươi đã biết sự tồn tại của nàng ta?"
Hư ảnh đáp: "Đúng."
Đạo Nhất nhìn chằm chằm vào đối phương: "Ngươi muốn dùng Dị Duy tộc để tra tấn chủ nhân, nếu Dị Duy tộc thật sự động vào hắn, khi chủ nhân không có cách nào chống lại các ngươi thì nàng ta chắc chắn sẽ ra tay. Ngươi có chắc chắn mình có thể đối phó được với nàng ta không?"
Hư ảnh lại cười lạnh: "Nếu thật sự mạnh như thế vậy tại sao nàng ta không tới Dị Duy tộc chúng ta đi?"
Đạo Nhất thầm thở dài một tiếng.
Không phải nữ tử váy trắng không thể tới Dị Duy Giới mà là nàng ta hoàn toàn coi thường Dị Duy Giới!
Thực lực của nữ nhân này không chỉ đã vượt ra khỏi thế giới này mà còn vượt xa Dị Duy tộc rất nhiều.
Nàng chỉ đang đợi ca của mình trưởng thành mà thôi!
Chỉ là Đạo Nhất biết rất rõ, cho dù mình có giải thích với Dị Duy tộc thế nào thì bọn họ cũng sẽ không nghe.
Lúc này, hư ảnh kia lại nói: "Đạo Nhất, bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội lập công chuộc tội đấy, chỉ cần ngươi phá mở phong ấn ở nơi này thì ta có thể đảm bảo với ngươi rằng, tộc trưởng sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Đạo Nhất lắc đầu: "Không có đâu."
Hư ảnh đột nhiên đáp xuống, trực tiếp bóp lấy cổ họng của Đạo Nhất, nàng ta nói với vẻ dữ tợn: "Ngươi thật sự muốn phản bội tộc chỉ vì một thứ sinh vật thấp kém thôi sao?"
Đạo Nhất nhìn chằm chằm vào hư ảnh kia: "Đừng có sỉ nhục hắn!"
Hư ảnh điên tiết gào lên: "Hắn chỉ là một thứ sinh vật thấp kém!"