Chương 3027: Tỷ thích hắn
Chương 3027: Tỷ thích hắn
Đạo Nhất lập tức lên gối một cái!
Ầm!
Hư ảnh kia trực tiếp bị đánh bay, ngay sau đó, Đạo Nhất lao thẳng ra ngoài, lúc này, tinh không xung quanh trực tiếp rung chuyển.
Tốc độ của nàng cực nhanh, ngay khi hư ảnh kia còn chưa kịp phản ứng lại thì đã ăn ngay một quyền vào người.
Ầm!
Hư ảnh trực tiếp trở nên hư ảo!
Nàng ta nói với giọng dữ tợn: "Đạo Nhất, ngươi muốn chết đúng không?"
Sắc mặt của Đạo Nhất lại bình tĩnh: "Đúng là có hơi muốn chết đấy!"
Hư ảnh cười lạnh: "Ngươi muốn chết vậy muội muội ngươi thì sao? Ngươi muốn nàng ta chết cùng mình hả?"
Vẻ mặt Đạo Nhất lập tức trở nên dữ tợn: "Năm ấy các ngươi đã đồng ý với ta sẽ cho nàng ấy tự do cơ mà!"
Hư ảnh đáp: "Đó là năm ấy rồi, còn bây giờ là bây giờ, Đạo Nhất, nếu ngươi không giết hắn thì muội muội ngươi sẽ bị trực xuất mãi mãi!"
Đạo Nhất tức tối gầm lên: "Thứ nuốt lời!"
Hư ảnh cười lạnh: "Đạo Nhất, ngươi cho rằng không có ngươi thì chúng ta sẽ không có cách nào quan bên đó sao? Cho dù chủ nhân ngươi có thức tỉnh thì cũng đã làm sao? Ngươi thật sự nghĩ rằng hắn có thể ngăn cản chúng ta được lần nữa chắc? Muốn ngươi giết hắn chẳng qua chỉ là muốn gây thêm chút rắc rối mà thôi."
Đạo Nhất siết chặt hai tay, nàng im lặng một lúc rồi nói: "Cho ta gặp muội muội của ta!"
Hư ảnh nói: "Đợi nhé!"
Nói xong, nàng ta hoàn toàn trở nên hư ảo.
Đạo Nhất chầm chậm nhắm mắt lại.
"Đạo Nhất!"
Giọng nói của Diệp Huyền đột nhiên vang lên từ phía sau nàng.
Đạo Nhất quay người lại, chỉ thấy Diệp Huyền và A Mệnh đã xuất hiện trước mặt mình.
Hai người họ đã tới được một khoảng thời gian rồi và đương nhiên cũng đã nghe được cuộc đối thoại ban nãy giữa nàng và hư ảnh kia.
Vẻ mặt của Diệp Huyền hơi phức tạp: "Ngươi thật sự là dị duy nhân?"
Đạo Nhất khẽ cười, đáp: "Đoán ra được từ khi nào vậy?"
Diệp Huyền nhìn nàng: "Không lâu trước đó."
Đạo Nhất gật đầu: "Ta chính là dị duy nhân."
A Mệnh đột nhiên nói: "Vậy tại sao năm đó ngươi lại tới thế giới này?"
Đạo Nhất nhẹ giọng đáp: "Ta tình cờ tới thế giới này sau đó lại tình cờ gặp được chủ nhân..."
Nói rồi nàng lắc đầu: "Gặp được ta là chủ nhân bất hạnh!"
A Mệnh nhìn nàng: "Năm ấy dị duy nhân đã dùng người thân của ngươi để ép ngươi phản bội chủ nhân?"
Đạo Nhất khẽ cười, nói: "Cho dù lý do là gì thì suy cho cùng ta cũng đã phản bội chủ nhân, nếu không tại ta thì dị duy nhân sẽ không muốn giết hắn, chuyện không đơn giản như vậy đâu."
Nói rồi, nụ cười của nàng trở nên đắng chát: "Chủ nhân cũng thật ngốc, sớm đã biết thân phận và lai lịch của ta nhưng lại chưa bao giờ từng đề phòng ta cả."
A Mệnh lại nói: "Vậy bản thể của ngươi đâu?"
Đạo Nhất đáp: "Bản thể của ta..."
Nói rồi, nàng lại lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: "Bọn họ kêu ngươi giết ta sau đó là giải phong ấn ở nơi này, đúng không?"
Đạo Nhất gật đầu: "Bọn họ muốn phá mở phong ấn ở nơi này ít nhất cũng phải mất mấy năm, nhưng nếu ta giúp bọn họ thì họ có thể lập tức giải phong ấn này ngay... rõ ràng là bọn họ đã nóng lòng lắm rồi."
A Mệnh hỏi: "Tại sao lại nóng lòng?"
Đạo Nhất hơi chần chừ sau đó lắc đầu, không nói gì nữa.
A Mệnh hơi nhíu mày lại, đang định hỏi thì Diệp Huyền lại hỏi: "Ta có thể đọc lá thư kia được không?"
Hắn biết sở dĩ Đạo Nhất thay đổi thái độ đối với mình là vì lá thư đó.
Lá thư mà Diệp Thần để lại cho Đạo Nhất.
Hắn rất tò mò muốn biết rốt cuộc nội dung trong thư là gì mà lại khiến Đạo Nhất trước mặt thay đổi ý định?
Đạo Nhất nhìn hắn rồi cười bảo: "Lát nữa cho ngươi đọc sau."
Diệp Huyền lại hỏi: "Bây giờ không được sao?"
Đạo Nhất gật đầu.
Diệp Huyền vẫn còn định hỏi thêm gì đó nhưng lúc này, không gian phía saui ba người đột nhiên rung chuyển.
Đạo Nhất quay người lại, lúc này, một nữ tử đột ngột xuất hiện trước mặt ba người bọn họ.
Nữ tử cũng mặc một bộ váy trắng, diện mạo rất giống với Đạo Nhất.
Rất dễ nhận thấy, đây chính là muội muội của nàng.
Nữ tử nhìn nàng với vẻ mặt bình tĩnh.
Đạo Nhất đi đến trước mặt nữ tử, vẻ mặt lại khá phức tạp: "A Cổ, mấy năm nay vẫn khỏe chứ?"
Nữ tử hơi cúi đầu, không nói gì hết.
Đạo Nhất nắm lấy tay A Cổ, nói với vẻ áy náy: "Xin lỗi, mấy năm nay tỷ tỷ không chăm sóc tốt cho ngươi, để ngươi..."
Đúng lúc này, đột nhiên trong tay A Cổ xuất hiện thêm một thanh chủy thủ kỳ lạ, ngay sau đó nàng ta đâm thẳng một nhát vào bụng Đạo Nhất.
Ầm!
Trong nháy mắt, cả người Đạo Nhất lập tức cứng ngắc ngay tại chỗ, sau đó cơ thể nàng bắt đầu nhanh chóng tan biến đi.
Trông thấy cảnh này, Diệp Huyền và A Mệnh đều thay đổi sắc mặt.
Diệp Huyền định ra tay nhưng lúc này, Đạo Nhất lại run rẩy nói: "Đừng... đây là Tuế Nguyệt Thần Đao, trong này hàm chứa tuế nguyệt thời gian chi lực vô cùng lớn mạnh, ngươi không có cách nào chống lại nó được đâu."
A Mệnh cũng ngăn Diệp Huyền lại, thanh vũ khí này khiến nàng cảm giác được nguy hiểm.
A Cổ nhìn chằm chằm vào Đạo Nhất, nàng ta không ngừng chảy nước mắt: "Tại sao? Tại sao ngươi lại vì một tên nhân loại thấp hèn mà phản bội tộc nhân hả? Tại sao? Tại sao?"
Tay trái của Đạo Nhất nhẹ nhàng vuốt ve gò má của A Cổ, nàng nhẹ giọng đáp: "Bởi vì tỷ tỷ thích nhân loại đó."