Chương 3028: Tìm một người
Chương 3028: Tìm một người
A Cổ tức giận gào lên: "Hắn chỉ là một nhân loại mà thôi! Một sinh linh thấp kém, một chủng tộc đê hèn... làm sao ngươi có thể thích hắn được hả? Ngươi biết không, ngươi đã khiến toàn bộ A Cổ thị chúng ta phải hổ thẹn!"
Nói rồi, tay phải của nàng ta cầm đao đâm mạnh một nhát nữa.
Phập!
Cơ thể Đạo Nhất càng trở nên hư ảo hơn, nàng hơi nhíu mày lại nhưng ngay sau đó lại mỉm cười: "Nha đầu ngốc, thích một người không phải là việc mà bản thân có thể khống chế được..."
Nói rồi, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền rồi mỉm cười: "Vốn ta còn muốn ở bên cạnh ngươi thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng... chuyện không như mong muốn.
Đồng ý với ta, đừng đi tìm bản thể của ta, cũng đừng cứu ta... cái chết đối với ta mà nói mới đúng là giải thoát... còn sống thật sự rất đau khổ..."
Vừa dứt lời, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn tinh không vô tận kia và nhẹ giọng nói: "Một kiếp này, ta không còn nợ bất cứ ai nữa."
Dứt lời, cơ thể nàng đột nhiên hóa thành vô số điểm sáng bay khắp xung quanh, khi những điểm sáng này tản đi thì những phong ấn xung quanh kia cũng bắt đầu rung chuyển.
Gia cố phong ấn!
Nàng đang dùng sinh mệnh của mình để gia cố phong ấn nơi đây!
Lúc này, một lá thư bay đến trước mặt Diệp Huyền, trên lá thư chỉ có đúng một chữ: Yêu!
Rất nhiều năm về trước, dưới tán cây.
Nữ tử đang đọc sách đột nhiên ngẩng đầu nhìn nam tử dựa vào thân cây: "Ngươi có yêu ta không?"
Nam tử hơi sững sờ sau đó dùng sách gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ của nữ hài, cười bảo: "Ta thích ngươi, thích tất cả các ngươi!"
Nữ tử hơi cúi đầu, trong mắt xuất hiện vẻ thất vọng khó mà che giấu được...
Biến mất rồi!
Trong tinh không, đầu óc Diệp Huyền trống rỗng!
Mới vừa rồi Đạo Nhất vẫn còn đang yên đang lành lại biến mất như vậy!
Lúc này, A Cổ đứng ở đằng xa kia quay phắt sang nhìn Diệp Huyền, trong mắt nàng ta không thể che giấu được vẻ oán hận: "Thứ sinh linh thấp hèn!"
Giọng nói vừa dứt, nàng ta đã lao thẳng về phía hắn.
A Mệnh hơi nhíu mày lại, nàng giẫm lên một bước rồi tung một quyền.
Ầm!
A Cổ kia bị ép phải lùi lại!
A Mệnh quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền: "Chúng ta đi thôi!"
Nàng đã có thể cảm giác được xung quanh có rất nhiều luồng khí tức thần bí và lớn mạnh rồi!
Đây chính là cường giả của Dị Duy tộc!
Diệp Huyền đang định lên tiếng thì A Mệnh trực tiếp dẫn hắn biến mất ngay tại chỗ.
A Cổ đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn những phong ấn xung quanh kia, trong mắt nàng ta không ngừng chảy ra nước mắt, một lúc sau, ánh mắt nàng ta lập tức trở nên lạnh lùng hẳn: "Vậy mà ngươi lại chết chỉ vì một thứ nhân loại thấp kém, đáng đời!"
Nói rồi, nàng ta quay người rời đi.
Một bên khác.
Khi Diệp Huyền và A Mệnh rời khỏi lốc xoáy màu đen kia thì nữ tử váy trắng đã biến mất dạng.
Ách Nạn nhỉn hai người họ: "Đạo Nhất đâu?"
A Mệnh trầm giọng đáp: "Nàng ta đã không còn nữa rồi!"
Không còn nữa!
Ách Nạn hơi nhíu mày lại: "Ý ngươi là sao?"
A Mệnh kể lại chuyện trước đó cho đối phương nghe.
Sau khi nghe xong, Ách Nạn nhẹ giọng nói: "Hóa ra nàng ta thật sự là dị duy nhân..."
Thật ra nàng cũng đã từng nghi ngờ rồi.
Bởi vì trình độ của Đạo Nhất về thời gian quả thật quá sâu!
Còn trên cả Thời Gian pháp tắc thì thôi!
A Mệnh trầm giọng bảo: "Thời gian của chúng ta đã không còn nhiều nữa!"
Thời gian không còn nhiều nữa!
Diệp Huyền ở bên cạnh đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
A Mệnh liếc mắt nhìn đằng xa, nàng chần chừ một lúc rồi cũng đi theo.
Diệp Huyền tới hòn đảo nhỏ kia và đi đến trước cái cây đó, đây chính là nơi mà Diệp Thần và các pháp tắc thường hay ở ngày xưa.
Nhìn tất cả mọi thứ trước mặt, trong lòng hắn có hơi cảm khái.
Hắn nhìn A Mệnh bên cạnh: "Nếu không phải vì dị duy nhân thì chắc chắn các ngươi sẽ sống rất tốt, đúng không?"
A Mệnh gật đầu, nàng liếc mắt nhìn xung quanh với vẻ mặt phức tạp.
Diệp Huyền đột nhiên nói: "Đạo Nhất vẫn còn sống, đúng không?"
A Mệnh nhìn về phía hắn: "Ngươi muốn cứu nàng ta?"
Diệp Huyền nhẹ giọng đáp: "Ta không biết nữa..."
Trong đầu hắn vẫn không có cách nào quên được những lời cuối cùng mà Đạo Nhất nói với mình!
Nàng sống rất mệt!
Đối với nàng mà nói thì sống chính là một loại đau khổ!
Tộc nhân!
Ái nhân!
Muội muội...
Thật ra, nàng sống đúng là rất khổ sở.
A Mệnh chợt bảo: "Cũng không thể trở lại ngày xưa được đâu."
Diệp Huyền nói: "Chúng ta vẫn còn hơn bốn năm nữa."
A Mệnh gật đầu: "Bốn năm rưỡi."
Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Giúp ta một việc."
A Mệnh nhìn về phía hắn, hắn lại nói: "Tìm một người."
A Mệnh gật đầu: "Chỉ cần đối phương ở trong vũ trụ này là được."
Diệp Huyền cười đáp: "Chắc chắn rồi."
Nói rồi, hắn quay người rời đi.
Lúc này, đột nhiên A Mệnh lại lên tiếng: "Giúp ta một việc trước đã."
Diệp Huyền nhìn nàng, A Mệnh chỉ lên cây: "Hộp của ta."
Diệp Huyền nhìn về phía cái hộp mà A Mệnh chỉ kia: "Xuống đây."
Cái hộp chậm rãi rơi xuống sau đó dừng lại trước mặt A Mệnh.
A Mệnh mở hộp ra lấy một phong thư, sau khi đọc xong, nàng lặng lẽ cất phong thư ấy đi.
Diệp Huyền hơi tò mò: "Là gì thế?"
A Mệnh nhẹ giọng đáp: "Không có gì, đi tìm người mà người muốn tìm đi!"
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Diệp Huyền có hơi cạn lời.
Không lâu sau, hai người đã biến mất khỏi hòn đảo nhỏ.