Chương 3030: Vết nứt không gian
Chương 3030: Vết nứt không gian
Trên đường, đột nhiên Nhị Nha nói: "Tiểu Huyền Tử, sau này sẽ dẫn ngươi tới Ngân Hà Giới chơi!"
Diệp Huyền nhìn về phía nàng: "Ngân Hà Giới?"
Nhị Nha gật đầu: "Thú vị lắm!"
Tiểu Bạch gật mạnh đầu tỏ vẻ đồng ý!
Diệp Huyền đang định nói thì đúng lúc này, một luồng uy áp vô hình đột nhiên đổ dồn tới từ phía sâu trong tinh không.
Ầm!
Tinh không xung quanh trực tiếp rung chuyển dữ dội sau đó sụp đổ từng tầng!
Không chỉ có mỗi tinh không sụp đổ mà còn có cả không gian và thời gian.
Trông thấy một màn này, sắc mặt của Diệp Huyền lập tức thay đổi.
Vậy mà trong thế giới này còn có loại cường giả như thế nữa sao?
A Mệnh ở bên cạnh cũng vô cùng khó tin, sao trong thế giới này còn có cường giả ở cấp bậc này được chứ?
Ngay lúc ấy, thanh sam nam tử vung nhẹ tay phải, luồng uy áp kia lập tức biến mất tăm mất dạng.
Tinh không xung quanh trở lại bình thường!
Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn ta mặc một bộ trường bào màu xám, tóc rất dài gần như chạm đến hông!
Ánh mắt hắn ta vẫn luôn dán chặt lên người Diệp Huyền, trong mắt là vẻ tham lam!
Trông thấy ánh mắt này của lão giả, Diệp Huyền nhíu chặt mày lại.
Ánh mắt này có hơi khác thường.
Lúc này, lão giả quay đầu nhìn hắn: "Đạo hữu, ngươi đã vượt giới rồi!"
Đạo hữu!
Diệp Huyền liếc mắt nhìn lão giả, cách xưng hô này hơi kỳ nha!
Thanh sam nam tử chỉ vào Diệp Huyền và cười bảo: "Đây là con trai của ta."
Sắc mặt lão tử vẫn bình tĩnh: "Đạo hữu thật có phúc, vậy mà lại có thể sinh ra Đạo Thể Chi Tử..."
Đạo Thể?
Diệp Huyền hơi nhíu mày, hắn nhớ là hồi còn ở Thanh thành, Thanh Nhi cũng từng nói về thể chất của hắn, khi ấy nàng cũng nói là Đạo Thể.
Nhưng sau này hắn đã quên mất luôn chuyện đó.
Bởi vì hình như cũng không có tác dụng gì.
Thể chất cũng không mạnh bằng huyết mạch!
Thanh sam nam tử cười bảo: "Ta cũng không phải người vô lý, đứa con trai này của ta rất vất vả, ngươi tha cho hắn đi, được không?"
Lão giả im lặng một lúc rồi cười đáp: "Nếu chỉ là một loại Đạo Thể thì ta có thể nể mặt đạo hữu, nhưng tiếc quá, cơ thể này của hắn lại có bốn loại Đạo Thể đặc biệt... đến ngay cả dị duy nhân cũng thèm rỏ dãi... cho nên, đạo hữu, ta không thể nể mặt ngươi được rồi!"
Vừa dứt lời, đột nhiên hắn ta biến mất ngay tại chỗ.
Trong nháy mắt lão giả biến mất, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi, hắn đang định ra tay nhưng A Mệnh phản ứng nhanh hơn, nàng trực tiếp chặn trước mặt hắn rồi tung một quyền.
Lão giả không tránh cũng chẳng né mà đồng thời tung một quyền tới!
Ầm!
A Mệnh trực tiếp lùi về sau mấy vạn trượng, mà ngay khi nàng định ra tay tiếp thì lão giả và Diệp Huyền đã biến mất tăm.
Trông thấy một màn này, sắc mặt của A Mệnh trở nên vô cùng khó coi, dường như nghĩ đến điều gì đó, nàng quay đầu nhìn thanh sam nam tử: "Ngươi không ra tay?"
Thanh sam nam tử cười đáp: "Để kiếm khi bay một lúc đã!"
A Mệnh: "..."
Lúc này Diệp Huyền thấy hơi hoang mang, hắn đang xuyên qua không gian với một tốc độ cực kì kinh khủng!
Tốc độ này nhanh đến mức cả Duy Độ nhục thân của hắn cũn khó mà chịu đựng được!
Đúng lúc ấy, lão giả bên cạnh Diệp Huyền đột nhiên dừng lại.
Lão giả quay người, một đường kiếm khí xé gió bay đi!
Kiếm khí quen thuộc!
Trông thấy đường kiếm khí ấy, ánh mắt lão giả toát lên lệ khí. Hắn ta bước lên một bước, chỉ tay về phía trước.
Trên đầu ngón tay hắn ta có một lốc xoáy quỷ dị xuất hiện.
Khi lốc xoáy này xuất hiện, không gian xung quanh lập tức co lại. Thứ co lại không chỉ có không gian mà còn cả Thời Gian Duy Độ nữa!
Kiếm khí tới!
Uỳnh!
Lốc xoáy đen ngòm kia lập tức tan vỡ, không gian xung quanh cũng bị hủy diệt!
Lão giả liên tiếp lùi về phía sau mười mấy vạn trượng!
Khi lão giả dừng lại, đường kiếm khí kia vẫn còn, hắn ta không khỏi khiếp sợ, giơ hai tay lên chắn.
Rầm!
Cơ thể lão giả run lên kịch liệt, sau đó dần trở nên hư ảo!
Lão giả vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía xa, run giọng nói: "Đạo hữu... mong ngươi hạ thủ lưu tình!"
Lúc này, đường kiếm khí kia bỗng nhiên kêu lên.
Vụt!
Kiếm khí đâm thẳng xuống từ đỉnh đầu lão giả.
Uỳnh!
Lão giả trợn tròn hai mắt, cơ thể run rẩy kịch liệt!
Lúc này, thanh sam nam tử và một đoàn người xuất hiện.
Lão giả nhìn thanh sam nam tử, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin: "Ngươi..."
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Đã cho ngươi có hội rồi đấy!"
Lão giả siết chặt tay phải, sau đó biến mất!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt A Mệnh sầm lại: "Hắn ta muốn nghịch chuyển thời gian!"
Thanh sam nam tử khẽ mỉm cười: "Không vội!"
Dứt lời, hắn ta bèn búng tay.
Vụt!
Không gian đột nhiên xuất hiện vết nứt dài hàng vạn trượng!
"A!"
Một tiếng thét thảm thiết bỗng vang lên từ khe nứt dài vạn trượng kia. Ngay sau đó, máu tươi tràn ra từ đó!
Đã chết!
A Mệnh nhìn chằm chằm thanh sam nam tử, trong lòng phức tạp và chấn động. Nam nhân này có thể chém bay duy độ chỉ với một đường kiếm!
Đây không phải điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là hắn ta thực hiện một cách vô cùng nhẹ nhàng!