Chương 1824. Không ai biết
Chương 1824. Không ai biết
Chương 1824: Không ai biết
Gọi người!
Vẻ mặt Diệp Huyền hơi cổ quái.
Gọi ai?
Chắc chắn là thanh sam nam tử, còn có tiểu cô nương có sừng trên đầu!
Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Đi thôi!”
Diệp Huyền cùng tiểu gia hỏa màu trắng nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo nhìn tiểu gia hoả: “Đi thôi! Ta sẽ chịu trách nhiệm cho ngươi!”
Nàng biết rằng đây là một cơ hội cho mình.
Nếu không kết thiện duyên này, về sau sẽ không có cơ hội này nữa.
Tuy rằng kết thiện duyên này cũng sẽ kết ra rất nhiều ác duyên nhưng mà rất đáng giá!
Rất... rất đáng giá!
Nghe được lời nói của Tiểu Đạo, tiểu gia hỏa màu trắng nhếch miệng cười, sau đó xoay người bỏ chạy.
Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo lại mặt không đổi sắc: “Các ngươi đi trước!”
Hắn còn muốn nói gì đó nhưng A Mục lại vội vàng kéo hắn: “Đi!”
Nói xong, nàng kéo Diệp Huyền rời đi, chỉ chốc lát sau đã biến mất ở phía xa xa.
Sau khi hai người rời đi, Tiểu Đạo xoay người nhìn cách đó không xa, nơi đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam tử trông giống tăng nhân, hắn ta mặc tăng y, tay trái cầm một chuỗi tràng hạt!
A Bố Tạng!
Người này chính là cường giả siêu cấp đệ nhất Minh Phủ!
A Bố Tạng nhìn Tiểu Đạo, nhẹ giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, đã lâu không gặp!”
Tiểu Đạo cười nói: “A Bố Tạng, thực lực của ngươi lại tăng lên không ít!”
A Bố Tạng khẽ lắc đầu: “Từ đầu đến cuối không cách nào đạt tới ranh giới đó!”
Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Cảnh giới đó từ xưa đến nay không có mấy người có thể đạt tới!”
A Bố Tạng nhìn nàng: “Bây giờ trên đời này có người đạt tới cảnh giới đó không?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Có, hơn nữa không ít.”
A Bố Tạng khẽ nhíu mày: “Không ít?”
Tiểu Đạo hơi gật đầu: “Ta biết có năm người!”
A Bố Tạng im lặng.
Tiểu Đạo nhìn hắn ta: “Ngươi không muốn biết là ai sao?”
A Bố Tạng lắc đầu: “Biết hay không biết có ý nghĩa gì?”
Tiểu Đạo nhìn đối phương: “Ngươi sai rồi! Đối với ngươi và Minh Phủ ngươi mà nói lại rất có ý nghĩa!”
A Bố Tạng ngẩng đầu nhìn Tiểu Đạo: “Kính xin Tiểu Đạo cô nương chỉ giáo!”
Tiểu Đạo quay đầu nhìn thoáng qua phía xa rồi nói: “Tiểu gia hoả vừa rồi lấy đi chí bảo của Minh Phủ ngươi, ngươi có biết đó là ai không?”
A Bố Tạng nhẹ giọng nói: “Linh Tổ trong truyền thuyết!”
Tiểu Đạo gật đầu: “Phải! Là Linh Tổ cuối cùng trong Ngũ Duy vũ trụ này.”
A Bố Tạng nhìn xa xa, không biết đang nghĩ gì.
Tiểu Đạo cười nói: “Đừng nghĩ tới việc tính kế nàng ta, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn đâu!”
A Bố Tạng nhẹ giọng nói: “Năm người mà Tiểu Đạo cô nương nói có liên quan đến nàng ta sao?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Phải! Còn có thiếu niên bên cạnh nàng ta nữa! Năm người đó cũng có liên quan đến hắn.”
A Bố Tạng nói: “Thiếu niên rất không đơn giản, đáng tiếc Vu tộc đã giành trước một bước.”
Tiểu Đạo nhìn A Bố Tạng: “Bọn hắn đã lấy đi vật quý giá nhất của Minh phủ ngươi, ngươi tính như thế nào?”
A Bố Tạng nhẹ giọng nói: “Ý của Tiểu Đạo cô nương là muốn Minh Phủ ta từ bỏ chuyện lấy về?”
Tiểu Đạo chỉ cười mà không nói lời nào.
A Bố Tạng đột nhiên nói: “Tiểu Đạo cô nương, hành vi bây giờ của hắn hơi bắt nạt người! Ta vẫn chưa ra tay là nể mặt cô nương.”
Tiểu Đạo cười nói: “Vận Mệnh Chi Châm của ta cũng bị nàng ta dùng một viên kẹo hồ lô đổi đi!”
A Bố Tạng nhìn nàng mà không nói gì.
Tiểu Đạo cười nói: “A Bố Tạng, ngươi là một người thông minh, có đôi khi mất đi cũng không phải chuyện xấu. Là tốt hay xấu chỉ ở trong một ý niệm.”
A Bố Tạng đột nhiên hỏi: “Cô nương có thể kêu hắn trả lại hai món thần vật cho Minh Phủ ta không?”
Tiểu Đạo hỏi ngược lại: “Nếu hắn trả lại, Minh Phủ ngươi có thể không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của hắn được không?”
A Bố Tạng trầm mặc một lát, nói: “Cô nương có thể khiến cho hắn rời khỏi Vu Tộc không?”
Tiểu Đạo lắc đầu cười: “Thấy chưa? Dù hắn không lấy hai món chí bảo của Minh Phủ ngươi, Minh Phủ ngươi vẫn sẽ vì thân phận của hắn mà nhắm vào hắn, có đúng không?”
A Bố Tạng im lặng.
Tiểu Đạo mỉm cười: “Nói hết lời này ta cũng không muốn nói thêm gì nữa. Hôm nay hãy nể mặt ta mà chớ ra tay.”
Nói xong nàng xoay người rời đi.
Phía sau, A Bố Tạng đột nhiên nói: “Nếu chúng ta muốn ra tay thì sao?”
Tiểu Đạo dừng bước, quay đầu nhìn A Bố Tạng: “Ta sẽ khiến Thiên tộc sớm biến mất khỏi thế gian này! Không tin thì cứ thử xem!”
Nói xong nàng xoay người rời đi.
Thiên tộc!
A Bố Tạng im lặng.
Tiểu Đạo nói là Thiên tộc chứ không phải Minh Phủ, dĩ nhiên hắn ta hiểu được như thế có nghĩa là gì.
Tiểu Đạo!
Nữ nhân vô cùng thần bí này, rốt cuộc nàng mạnh đến thế nào?
Không ai biết!
A Bố Tạng im lặng không nói.
Lúc nà,y một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta, người này chính là Thiên Thần đương thời của Thiên Thần tộc, Hạo Thiên!
A Bố Tạng nhìn Hạo Thiên, Hạo Thiên khẽ cười nói: “Tiểu Đạo cô nương thật là ngông cuồng!”
A Bố Tạng nhẹ giọng nói: “Ngươi cảm thấy nàng ta không có thực lực này sao?”
Hạo Thiên cười khẽ: “Nàng ta chắc chắn không kém. Có điều nàng ta có hơi đánh giá thấp chúng ta rồi.”
A Bố Tạng nói: “Phải nể mặt nàng ta.”
Hạo Thiên gật đầu: “Một khi nữ nhân này triệt để nghiêng về phía Vu tộc, chúng ta thật sự rất bất lợi!”
Nói xong hắn ta nhìn xa xa, miệng khẽ nhếch lên: “Bọn họ sắp đến Cổ Hình tộc rồi! Ta lại muốn nhìn xem, đám người Cổ Hình tộc này có thể nể mặt Tiểu Đạo này hay không!”