Chương 1825. Chiến Thần Phủ
Chương 1825. Chiến Thần Phủ
Chương 1825: Chiến Thần Phủ
Tiểu Đạo ở đằng xa đột nhiên ngừng lại, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, miệng lộ ra vẻ khinh thường: “Đánh giá thấp các ngươi? Một đám kiến Ngũ Duy có gì đáng để ta đánh giá cao!”
Nói xong, người nàng đã biến mất.
Chỉ chốc lát sau, tiểu gia hỏa màu trắng đã dẫn A Mục cùng Diệp Huyền đi tới Cổ Hình tộc.
Nơi Cổ Hình tộc sinh sống kém hơn Thiên Thần Vương Điện và Minh Phủ, bọn họ sống trong rừng rậm rất nguyên thủy.
Dường như tiểu gia hỏa màu trắng phát hiện ra gì đó mà hơi hưng phấn. Nàng nhanh chóng chạy đi, chỉ chốc lát sau đã tới trước một sơn động, nàng vừa muốn tiến vào sơn động thì có một luồng sức mạnh cường đại từ bên cạnh đột nhiên đánh tới!
Lúc này, Tiểu Đạo xuất hiện bên cạnh tiểu gia hỏa màu trắng, tay phải nàng vung lên, luồng sức mạnh cường đại biến mất vô tung vô ảnh!
Tiểu Đạo quay đầu nhìn lại, có một nam tử đang đi tới. Nam tử để trần thân trên, tay cầm một cái rìu lớn, hắn ta nhìn Tiểu Đạo, không nói hai lời đã tung người nhảy lên, tàn nhẫn bổ một rìu xuống.
Tiểu Đạo phất tay áo lên.
Ầm ầm!
Cự phủ trong tay nam tử nổ tung, cả người hắn ta liên tục lui hơn mười trượng, cuối cùng va mạnh vào vách núi.
Giờ khắc này, trong mắt nam tử xuất hiện vẻ nặng nề. Có điều, hắn ta vừa định vọt tới chỗ Tiểu Đạo nhưng lúc này, một giọng nói bên cạnh đột nhiên vang lên: “Dừng lại!”
Nghe thấy giọng nói này, nam tử cung kính lui lại một bước.
Tiểu Đạo nhìn sang trái thấy một nam tử chậm rãi bước tới.
Nam tử mặc một bộ da thú, tóc dài xõa tung, giữa hai lông mày lộ ra khí phách.
Người này chính là Cổ Chiến Thiên - tộc trưởng đương nhiệm của Cổ Hình tộc.
Cổ Chiến Thiên tới trước mặt Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, đã lâu không gặp!”
Tiểu Đạo không để ý tới hắn ta mà nhìn tiểu gia hỏa màu trắng trước mặt, tiểu gia hoả chớp mắt, nàng chỉ vào Tiểu Đạo, sau đó lại chỉ về phía Cổ Chiến Thiên, móng vuốt nhỏ vung vẩy.
Tiểu Đạo cười nói: “Nếu ngươi thật sự muốn thì đi vào lấy! Ta ở đây, không ai có thể đả thương ngươi!”
Tiểu gia hỏa màu trắng lại lắc đầu, nàng xoay người bay tới trước mặt Diệp Huyền, sau đó chỉ vào hắn, nhẹ nhàng vung móng vuốt nhỏ lên.
Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo trầm giọng nói: “Nàng ta nói mình phải đi rồi! Những bảo vật đó đã được nàng ta tăng cường. Ngươi có thể dùng trước nhưng không thể làm tổn hại. Nếu chúng muốn rời đi, ngươi cũng không được ngăn cản. Nếu chúng nó không muốn rời đi, sau này nàng ta sẽ tìm đến ngươi, sau đó lại tăng cường cho chúng lần nữa để giúp chúng cải thiện bản thân.”
Diệp Huyền ngẩn người sau đó gật đầu: “Được!”
Lúc này, những bảo vật trong cơ thể hắn đột nhiên bay ra, chúng rung nhẹ như đang biểu đạt điều gì đó.
Tiểu gia hỏa nhếch miệng cười, vung móng vuốt nhỏ lên, vô số tử khí bao phủ những thần vật đó, mà chính nàng cũng đang biến ảo.
Tiểu gia hoả chỉ vào Diệp Huyền rồi nhanh chóng vung móng vuốt nhỏ lên.
Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo trầm mặc một lát nói: “Nàng ta kêu chúng đi theo ngươi, như vậy sau này nàng ta mới có thể tìm được chúng. Nếu chúng không muốn đi theo ngươi thì cũng có thể rời đi, nhưng chúng không được làm tổn thương ngươi, nếu không chúng sẽ bị người đánh chết!”
Diệp Huyền vội vàng nhìn tiểu gia hỏa, hỏi: “Bị ai đánh chết?”
Tiểu gia hỏa chớp mắt, nhếch miệng cười, sau đó rất nhanh vung móng vuốt nhỏ lên.
Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, lúc này Tiểu Đạo lại không nói lời nào.
Đúng lúc này, trong sơn động đột nhiên có một cây cự phủ bay ra, toàn thân nó đen tuyền, lưỡi rìu đỏ tươi, chuôi rìu tựa như nham thạch nóng chảy chế tạo thành. Toàn thân rìu đỏ thẫm, tản ra khí tức thô bạo cường đại!
Thấy thanh cự phủ này, vẻ mặt hắn lập tức trở nên nặng nề!
Uy lực của cự phủ này tuyệt đối còn mạnh hơn cả Thiên Tru Kiếm!
Đây là thứ gì?
Diệp Huyền quay đầu nhìn A Mục, A Mục nhẹ giọng nói: “Chiến Thần Phủ, bảo vật của tộc trưởng đầu tiên của Cổ Hình tộc, cũng là vật quý giá của Cổ Hình tộc! Có điều, nghe nói năm đó vì Cổ Hình tộc đại chiến với vị cường giả siêu cấp đó mà bị thương nặng...”
Chiến Thần Phủ!
Ánh mắt Diệp Huyền dừng lại trên Chiến Thần Phủ, Chiến Thần Phủ khẽ rung động, dường như đang biểu đạt gì đó.
Tiểu gia hỏa chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn Cổ Chiến Thiên cách đó không xa.
Sắc mặt Cổ Chiến Thiên hơi âm trầm, hắn ta thật không ngờ Chiến Thần Phủ lại tự bay ra!
Cổ Chiến Thiên trầm giọng nói: “Thần Phủ, ngươi không thể rời đi cùng người ngoài!”
Lúc này, Chiến Thần Phủ đột nhiên bổ mạnh xuống Cổ Chiến Thiên. Thấy cảnh này, tất cả mọi người trong sân đều sửng sốt!
Chuyện này là sao?
Cổ Chiến Thiên cũng hơi ngây người, Chiến Thần Phủ phát điên cái gì vậy? Lại ra tay với mình?
Không dám suy nghĩ nhiều, hắn ta cầm Chiến Phủ trong tay mạnh mẽ bổ về phía trước.
Ầm ầm!
Chiến Thần Phủ bị buộc phải dừng lại!
Mà lúc này, trong Chiến Thần Phủ đột nhiên truyền ra một tiếng rống giận, tiếng rống giận này vừa xuất hiện đã khiến Cổ Chiến Thiên bạo lui hơn mười trượng, sau khi hắn ta dừng lại còn lộ ra vẻ mặt đầy kinh hãi!
Chiến Thần Phủ không ra tay nữa mà bay đến trước mặt tiểu gia hỏa đã biến ảo.
Tiểu gia hỏa chớp mắt, sau đó móng vuốt nhỏ chỉ vào Diệp Huyền.
Chiến Thần Phủ gật đầu.
Thấy nó gật đầu, tiểu gia hỏa vung móng vuốt nhỏ lên, một luồng tử khí bao phủ lấy nó, mà lúc này tiểu gia hỏa đã hoàn toàn biến mất. Trong nháy mắt nàng biến mất, một cái hộp màu đen rơi vào trước mặt Diệp Huyền.
Thấy cái hộp màu đen, Tiểu Đạo bên cạnh nheo mắt lại…