Chương 1826. Thần sư
Chương 1826. Thần sư
Chương 1826: Thần sư
Tiểu gia hỏa đi rồi!
Nhìn cái hộp trước mắt, Diệp Huyền đột nhiên thấy hơi mất mát!
Hắn vẫn cực kỳ có hảo cảm với tiểu gia hỏa này.
Đúng lúc này, Cổ Chiến Thiên xa xa đột nhiên đi về phía hắn: “Để Chiến Thần Phủ lại!”
Diệp Huyền nhìn Cổ Chiến Thiên: “Ngươi có thể thấy nó tự lựa chọn đi theo ta!”
Cổ Chiến Thiên nhìn chằm chằm vào hắn: “Ta không muốn nói nhảm với ngươi, để Chiến Thần Phủ lại, nếu không nơi này chính là mồ chôn cất ngươi!”
“Vậy sao?”
Đúng lúc này, Tiểu Đạo cách đó không xa đột nhiên khẽ cười nói: “Cổ Hình tộc rất lợi hại sao?”
Cổ Chiến Thiên nhìn nàng, Tiểu Đạo đột nhiên biến mất tại chỗ.
Xa xa, mắt Cổ Chiến Thiên chợt co lại, hắn ta cầm cự phủ mạnh mẽ bổ về phía trước.
Ầm ầm!
Một rìu hạ xuống, Cổ Chiến Thiên bạo lui trăm trượng!
Mà hắn ta vừa dừng lại thì có một thanh phi đao đột nhiên bay tới trước mặt.
Cổ Chiến Thiên biến sắc, cầm cự phủ chém một cái.
Ầm ầm!
Thanh cự phủ vừa tiếp xúc với phi đao đã lập tức vỡ vụn ra!
Phi đao lao thẳng vào, chém thẳng vào Cổ Chiến Thiên!
Mà lúc này, Cổ Chiến Thiên giậm mạnh chân phải một cái, lui về phía sau ước chừng mấy trăm trượng.
Sau khi dừng lại, hắn ta nhìn chằm chằm vào Tiểu Đạo, giờ khắc này, trong mắt hắn ta ngoài nặng nề ra còn có kiêng kỵ.
Trước mặt Tiểu Đạo, thanh phi đao lẳng lặng lơ lửng, phi đao thoạt nhìn rất bình thường nhưng lại ẩn chứa thần lực kinh người.
Tiểu Đạo liếc nhìn Cổ Chiến Thiên: “Nếu dám ra tay, ta sẽ giết ngươi, đừng bày ra ngạo khí của Cổ Hình tộc ngươi trước mặt ta, dù là tổ tiên ngươi cũng không có tư cách, hiểu chưa?”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Đi thôi!”
Diệp Huyền gật đầu, vội vàng kéo A Mục đi theo bên cạnh Tiểu Đạo.
Hắn có thể cảm giác được lúc này Hư Vô Duy Độ có rất nhiều cường giả đang âm thầm rình rập hắn.
Nếu không đi theo Tiểu Đạo, sợ là hắn thật sự không ra ngoài được.
Tiểu Đạo thu hồi thanh phi đao rồi đi về phía xa xa.
Diệp Huyền và A Mục vội vàng đi theo.
Mà Cổ Chiến Thiên không ra tay nữa, Cổ Hình tộc hắn ta kiêu ngạo nhưng không ngu, thực lực của nữ nhân trước mắt này rõ ràng trên hắn ta, nếu như hắn ta xuất thủ thì chắc chắn sẽ chết!
Cứ như vậy hắn ta chỉ có thể nhìn ba người Tiểu Đạo rời đi.
Xa xa, Diệp Huyền kéo tay áo của Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo, hay là chúng ta tăng nhanh tốc độ một chút đi?”
Tiểu Đạo nhìn thoáng qua bốn phía, thờ ơ nói: “Ta phải đi từ từ, ta sẽ cho bọn họ xem, chúng ta quang minh chính đại từ đây đi ra ngoài, nếu bọn họ không phục thì cứ việc đến đây!”
Giọng của nàng rất lớn, sợ là toàn bộ Hư Vô Duy Độ đều nghe rõ ràng.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua nàng, nữ tử này muốn giết người!
Hắn có thể cảm giác được lúc này Tiểu Đạo rất tức giận, tốt nhất bây giờ đừng trêu chọc nàng, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Dọc theo đường đi, hắn vẫn hơi thấp thỏm, nếu Thiên tộc bao vây tấn công, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm cực kỳ, có điều trong lúc này cũng không có ai ra ngăn cản bọn họ.
Bấy giờ, Tiểu Đạo cùng A Mục đột nhiên không hẹn mà cùng ngừng lại, hai nữ nhân quay đầu nhìn bên phải mấy trượng, nơi đó có một ngôi mộ.
Diệp Huyền cũng nhìn phần mộ kia, lúc này Tiểu Đạo lắc đầu: “Ngươi đã chậm một bước!”
Nói xong nàng đi về phía xa.
Diệp Huyền nhìn A Mục: “Nàng có ý gì?”
A Mục chớp mắt: “Ta cũng không biết!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Ngươi chắc chắn biết!”
A Mục cười hì hì rồi nói: “Trong này có một người bạn cũ đang ngủ say, nàng ta tỉnh lại hơi chậm, thế thôi.”
Nói xong, nàng kéo Diệp Huyền đi về phía trước.
Diệp Huyền hỏi: “A Mục, vì sao ngươi tỉnh sớm hơn nàng ta?”
A Mục chớp mắt: “Thiên đạo thù cần.”(*)
(*) Thiên đạo thù cần: có ý nghĩa là đạo của Trời sẽ đền đáp cho người siêng năng chăm chỉ. Đạo lý này cũng giống với cách nói “Trời không phụ lòng người”.
Diệp Huyền: “...”
Rất nhanh, ba người đi tới lối ra Hư Vô Duy Độ.
Ở đó, bọn họ gặp được thủ mộ lão nhân.
Thủ mộ lão nhân nhìn ba người một cái, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Diệp Huyền, vẻ mặt rất phức tạp.
Diệp Huyền chớp mắt: “Tiền bối muốn nói gì?”
Thủ mộ lão nhân lắc đầu: “Ta chẳng muốn nói gì hết!”
Diệp Huyền: “...”
Thủ mộ lão nhân nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Tiểu Đạo cười nói: “Bọn họ còn có thể đến tiệm cầm đồ trả thù ta sao?”
Thủ mộ lão nhân lắc đầu: “Dĩ nhiên không dám trả thù ngươi, nhưng mà...”
Nói xong, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền, không nói lời nào.
Thấy cảnh này, mí mắt Diệp Huyền nhảy lên, như thế này là có ý gì thế?
Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Đi thôi!”
Nói xong nàng rời khỏi Hư Vô Duy Độ.
Diệp Huyền vội vàng dẫn A Mục cùng rời đi!
Sau khi ba người rời đi thì đột nhiên có ba người khác xuất hiện trong sân.
Ba người này chính là Hạo Thiên, A Bố Tạng, Cổ Chiến Thiên.
Hạo Thiên nhìn thủ mộ lão nhân: “Các hạ có biết thân phận thật của Tiểu Đạo không?”
Thủ mộ lão nhân lắc đầu: “Không biết!”
Nói xong hắn ta xoay người rời đi.
Hạo Thiên đột nhiên lại nói: “Các hạ, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành rồi!”
Thủ mộ lão nhân dừng bước, lắc đầu: “Người mà ta canh giữ không phải là các ngươi.”
Nói xong, hắn ta cầm lấy chổi bên cạnh rồi đi về phía xa xa.
Nghe được lời thủ mộ lão nhân, Hạo Thiên nhíu mày thật chặt.
Lúc này, Cổ Chiến Thiên đột nhiên nói: “Cứ để bọn họ rời đi như vậy sao?”
A Bố Tạng lắc đầu: “Tiểu Đạo quá thần bí, lúc này chúng ta vừa mới tỉnh lại, thực lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không nên ra tay.”
Cổ Chiến Thiên trầm giọng nói: “Rốt cuộc nữ nhân này có lai lịch gì?”
Hạo Thiên lắc đầu: “Ta chỉ biết, năm đó tiên đế đối với nàng ta cũng lễ kính ba phần!”
A Bố Tạng đột nhiên nói: “Thần sư đã tỉnh lại chưa?”
Hạo Thiên lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng hẳn là cũng sắp rồi!”
A Bố Tạng im lặng.