Chương 3039: Quá yếu
Chương 3039: Quá yếu
Trông thấy cảnh tượng ấy, Hoa Nhất Y nhìn chằm chằm thanh sam nam tử. Nàng phát hiện mình đã đánh giá thấp thực lực của đối phương rồi!
Giờ khắc này, tên đại hán kia cũng hoảng loạn!
Hắn ta không đỡ được đường kiếm kia ư?
Hắn ta muốn động đậy, song thanh kiếm đã khóa chặt toàn thân hắn ta, hắn ta còn chẳng động đậy được đầu ngón tay nữa là!
Khi ấy, tên đại hán đã biết hắn ta chọc phải người không thể chọc!
Đại hán vội vàng nói: "Các hạ, ban nãy tại hạ đường đột! Tại hạ là người của Thần Các, mong các hạ hạ thủ lưu tình!"
Thần Các!
Thanh sam nam tử quay đầu nhìn Hoa Nhất Y: "Thần Các là chỗ nào?"
Hoa Nhất Y giải thích: "Một đoàn thể nhỏ, có khoảng sáu người, đều là cường giả Bán Bộ Ý cảnh!"
Thanh sam nam tử khẽ gật đầu rồi huơ ngón tay.
Vụt!
Đầu của tên đại hán lập tức lìa khỏi cổ!
Hắn ta đã bị diệt trừ!
Bị diệt trừ ngay tức khắc!
Đến cơ hội luân hồi cũng không có!
Thấy vậy, đôi mắt Hoa Nhất Y ánh lên vẻ kiêng dè.
Kiếm tu hành sự đúng là không chừa đường lui cho ai mà!
Loại người như này một là quá ngu xuẩn, hai là quá mạnh!
Thanh sam nam tử nhìn Diệp Huyền và mỉm cười: "Đi thôi, đưa ngươi tới một nơi!"
Nói đoạn, hắn ta bèn đưa mọi người đi về phía xa xa!
Có vẻ như thanh sam nam tử lại nhớ ra điều gì đó mà quay đầu nhìn Hoa Nhất Y: "Giúp ra chuyển lời cho Thần Các gì gì đó, muốn báo thù thì cứ gọi thêm nhiều người đến! Giết một người đúng là nhạt nhẽo quá!"
Mọi người: "..."
Rất nhanh sau đó, mấy người Diệp Huyền bèn biến mất.
Hoa Nhất Y đứng tại chỗ, nàng thấy hơi rối rắm...
Ở phía xa xa, trên một con đường.
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: "Cha này, chúng ta tới Dị Duy tộc không? Ta thấy tò mò về nơi đó!"
Nghe vậy, An Nam Tĩnh ở bên cạnh không nhịn được liếc nhìn hắn. Cái tên này có nhiều suy tính nham hiểm đấy!
Nhị Nha đột nhiên nói: "Tiểu Huyền Tử, ngươi muốn Dương ca giúp ngươi đánh nhau chứ gì!"
Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Chỉ qua đó dạo thôi!"
Nhị Nha giơ ngón tay cái lên: "Bản lĩnh nói dối không chớp mắt của ngươi sánh ngang Dương ca đấy!"
Diệp Huyền: "..."
Thanh sam nam tử liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta cười nói: "Chuyện của Dị Duy tộc thì ngươi tự giải quyết!"
Diệp Huyền thấy hơi bất lực.
Lúc này, thanh sam nam tử lại nói: "Có điều, ta có thể giúp ngươi một chút, nhưng chủ yếu ngươi vẫn phải dựa vào chính mình!"
Hai mắt Diệp Huyền sáng lên: "Giúp gì thế?"
Thanh sam nam tử cười nói: "Rất nhanh thôi ngươi sẽ biết! Nhưng ngươi đừng vui mừng quá sớm, bởi vì dù ta giúp ngươi thế nào thì ngươi vẫn phải dựa vào bản thân mình. Cha ngươi chăm lo cho ngươi được một thời chứ không thể chăm lo được cả đời, thế nên ngươi phải tự mình cố gắng, hiểu chưa?"
Diệp Huyền gật đầu: "Ta hiểu rồi!"
Thanh sam nam tử lại nói: "Ta cũng không thích thuyết giáo với ngươi, ngươi cũng không cần ta thuyết giáo, bởi vì những năm này ngươi đã chịu khổ, cũng trưởng thành hơn rất nhiều, những đạo lí cần hiểu thì ngươi cũng đã hiểu."
Nói đoạn, hắn ta ngừng lại một chút rồi lại nói: "Thực ra trong khoảng thời gian này ta cũng đang tự kiểm điểm. Những năm này ta thực sự đã bỏ bê ngươi! Có điều ta biết, từ trước đến nay ngươi đều không trách ta..."
Diệp Huyền đột nhiên quay đầu nhìn thanh sam nam tử, hắn thấy hơi ngạc nhiên: "Dựa vào đâu mà ngươi cho là như vậy?"
Thanh sam nam tử nghiêm túc đáp: "Dựa vào việc ta là cha ngươi!"
Diệp Huyền: "..."
Thanh sam nam tử chớp mắt: "Ngươi có vấn đề gì sao?"
Diệp Huyền gật đầu: "Có!"
Thanh sam nam tử cười ha ha: "Vấn đề của nam nhân thì phải dùng nắm đấm để giải quyết, chi bằng phụ tử chúng ta đấu một trận, ngươi thấy thế nào?"
Vẻ mặt Diệp Huyền như hóa đá: "Chúng ta đấu riêng á?"
Thanh sam nam tử gật đầu: "Đúng vậy!"
Diệp Huyền hỏi rất nghiêm túc: "Ngươi thấy công bằng không?"
Thanh sam nam tử nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Thế ta tự hạ cảnh giới rồi đấu với ngươi nhé?"
Diệp Huyền hỏi ngược lại: "Ngươi có cảnh giới hả?"
Thanh sam nam tử cười ha ha: "Hình như không có!"
Diệp Huyền cạn lời.
Mẹ kiếp, cha hắn đúng là một tên mặt dày!
Lúc này, thanh sam nam tử đột nhiên dừng lại. Cách bọn họ không xa có một tửu lâu, tổng cộng chín tầng. Trông vẻ bề ngoài thì tửu lâu này rất đơn giản, không hề sang trọng chút nào!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, tầng hai treo một tấm biển cũ nát: Cửu Cửu Lâu!
Cửu Cửu Lâu!
Ánh mắt Diệp Huyền ánh lên vẻ ngạc nhiên, cái tên này hơi đặc biệt!
Thanh sam nam tử đưa mọi người vào trong. Vừa bước vào, một lão giả đã chạy ra. Lão giả liếc nhìn mấy người bọn họ: "Tầng thứ chín?"
Thanh sam nam tử cười nói: "Tầng thứ chín!"
Tầng thứ chín!
Nghe vậy, lão giả bèn sững sờ. Rất nhanh sau đó, vẻ mặt hắn ta dịu hẳn đi: "Một trăm nguyên tinh!"
Thanh sam nam tử búng ngón tay, một cái nạp giới bèn xuất hiện trước mặt lão giả.
Lão giả liếc nhìn nạp giới, sau đó hành lễ: "Mời!"
Thanh sam nam tử mỉm cười, sau đó đưa mọi người lên tầng thứ chín!
Thanh sam nam tử nhìn xung quanh: "Cửu Cửu Lâu này khá thú vị. Tầng thứ chín tức là Cửu Trùng Thiên, một tầng sẽ là một thế giới!"
Diệp Huyền tò mò hỏi: "Một tầng là một thế giới?"
Thanh sam nam tử gật đầu: "Đây là một nơi để tu luyện, trong đó tầng thứ chín tàn khốc nhất, người bình thường không chịu được đâu."
Nói đoạn, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền.
Ý của thanh sam nam tử rất rõ ràng!
Diệp Huyền nói: "Cha muốn giúp ta nâng cao cái gì?"
Thanh sam nam tử nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Thực ra ta cũng không biết!"
Diệp Huyền nhìn hắn ta, thanh sam nam tử thấy hơi bất lực: "Ngươi đúng là quá yếu! Ta không biết phải bắt đầu từ đâu!"
Diệp Huyền: "..."